Sống cùng anh, vì anh tôi đã 1 lần bỏ đi đứa con trong bụng mình, vậy mà giờ anh nói chia tay, anh tuyệt tình đến mức đổi số điện thoại, cắt đứt mọi liên lạc với tôi.
“Có nhiều cách để quên đi một người, thế nhưng việc ta có cảm thấy hoặc thực sự mong muốn điều đó không, mới là điều quan trọng”.
Một ngày cuối năm trời mưa rất lạnh, anh nói lời chia tay và tôi đã đồng ý. Tôi biết anh có người con gái khác vậy nên mặc dù còn yêu nhưng tôi không thể làm gì được nữa.
Bình thường anh yêu thương tôi nhưng bắt tôi việc gì cũng phải nghe lời anh. Việc bạn bè của tôi anh cũng quản lý chặt chẽ, ngoài anh ra tôi không thể đi chơi hay tiếp xúc với ai.
Giây phút ấy tim em đau lắm anh biết không? Trái tim em lúc này như chết lặng. Liệu rằng để em bước vào mối tình tay 3 của anh, anh có vui không?
"Anh gặp tôi và khóc. Giọt nước mắt đàn ông rơi xuống, rơi trên vai tôi khiến tôi nhói lòng. Tôi cũng khóc, khóc cho những cố gắng cứ dần dần vụn vỡ".
Em đã không còn ngủ vùi trong thương tổn, đã không còn nhớ anh trong quay quắt tháng ngày. Cái gì đã qua em đã biết cách bỏ nó lại quá khứ. Không đau lòng, cũng chẳng hối tiếc.
Cô gái à! Chúng ta phải thẳng thắn thừa nhận và sống chung với quá khứ chứ không thể lấy bút tẩy bôi xóa nó đi, vì làm được điều đó cuộc sống này đã đơn giản hơn nhiều.
Có điều này các bạn nhất định phải ghi nhớ. Họ có thể yêu bạn, nhưng một khi có xung đột lợi ích, khi họ phải chọn lựa giữa lợi ích của bạn và lợi ích cho họ, họ sẽ gạt phăng bạn luôn.
Cái thời điểm chia tay, anh như người say tình mà mình chưa từng thấy trước đó, anh bảo rằng em ấy như một làn gió mới thổi vào cuộc sống của anh, cái tươi mới mà 2 năm qua anh đã thấy cũ kĩ và chỉ còn là trách nhiệm.
Trái tim em nhỏ mọn lắm, cố chấp lắm, nhất là đối với những thứ quý giá nhất trong cuộc đời em. Em đã cố gắng mạnh mẽ, cố gắng để thốt lên hai chữ “chia tay” với anh, nhưng em không thể…
Chỉ hôm nay thôi em viết những dòng này cho anh và những kỉ niệm xưa em sẽ gói vào trong ký ức, giấu nhẹm ở một nơi nào đó trong tâm hồn mà chỉ một mình em biết.
Tình yêu là viên socola ban đầu vị đắng nhuốt vào sẽ ngọt sao? Hay lại là bông hoa hồng, ngắm nhìn thì đẹp, chạm vào lại đau?
Tôi vẫn nhớ như in, khi tôi nói lời chia tay, anh đã quăng cho tôi một xấp tiền coi như “đền bù tuổi xuân” trong quãng thời gian tôi gắn bó bên anh và trao cho anh tất cả.