Tôi và anh cùng huyện cùng quê, học chung với nhau từ cấp 2, lên cấp 3 ngồi cùng bàn với nhau. Anh không quá nổi trổi về hình thức nhưng lại thông minh, học giỏi và khá điềm tĩnh.
Chúng tôi chính thức yêu nhau vào năm nhất Đại học. Nơi tôi học cách anh 2 tiếng đi xe khách, ấy vậy mà khoảng cách có là bao khi đã yêu nhau!
“Em làm bạn gái anh nhé!”
“Ơ nhưng tại sao lại là em”
“Anh không biết nữa”
“Vậy em từ chối nhé”
“Không được đâu, anh mất mặt lắm”
Đó là những lời tỏ tình của anh, ngây ngô, ngốc nghếch đến lạ thường.
Đúng bản chất giai điệu bài hát “Ông Bà Anh” vậy, tình yêu chúng tôi nó giản dị lắm. Không Facebook, Zalo không ôm hôn thắm thiết không đòi hỏi, không ham muốn vật chất. Đơn giản chỉ là những câu nói yêu thương ngại ngùng, những cái nắm tay tới e ngại rụt rè.
Anh học giỏi lắm, học bổng triển miên, chăm chỉ là thế nhưng thời gian dành cho tôi cũng rất nhiều.
Nhưng tình yêu năm 3 Đại học nó không còn giản dị thế nữa.
Chúng tôi cảm thấy gắn bó với nhau hơn, cần nhau hơn, nhớ nhung nhiều hơn, tôi siêng lên Hà Nội nhiều, anh chăm chỉ xuống Thái Bình hơn.
Mọi ngóc ngách hai thành phố dường như đều có bóng chân của 2 đứa.Thái Bình-Hà Nội xa là thế nhưng tình yêu nó làm cho con người ta thấy gần gũi tới kì lạ, bất chấp khoảng cách xa xôi.
Chúng tôi ra trường, cả 2 đều có công việc ngon lành, tôi làm bác sĩ ngay ở bệnh viện cách công ty anh chỉ 20 phút xe máy.
Tưởng chừng sẽ có một đám cưới đẹp mộng mơ như tôi hằng ao ước, ấy vậy mà nó đã hoàn toàn sụp đổ.
Không khoảng cách, không phản đối của bố mẹ, không khó khăn tài chính... tất cả là ở anh đã thay lòng.
Quen nhau 4 năm, thích nhau 3 năm, yêu nhau 7 năm. 14 năm gói trọn trong 2 chữ "người lạ".
Không có một lời chia tay nào cả, chỉ có nước mắt của tôi và lời xin lỗi của anh. Anh nói anh nợ tôi nhiều quá. Anh nợ tôi một gia đình hạnh phúc, một đám cưới lãng mạn, nợ cả thanh xuân của tôi.
Tôi hỏi anh trong tiếng nấc: "Anh nợ em sao? Anh trả cho em kiểu gì đây".
Anh ôm mình thì thào nói xin lỗi. Anh nói kiếp sau anh nhất định sẽ trả.
Mình nhói lòng muốn ôm anh thật chặt nhưng rồi lại đẩy bàn tay đó ra, rời khỏi bờ vai đó. Bàn tay mà xưa mình vẫn hay nắm chặt. Bờ vai mà mỗi khi mệt nhọc đều muốn dựa vào, nhưng giờ nó đã thuộc về người khác rồi.
Tôi đau lòng tới mức người như thờ thẫn, như điên dại, nhiều lần ngủ dậy ngỡ là mơ thôi, vội lấy điện thoại nhắn tin cho anh rồi lại sực nhớ ra anh của tôi đã thuộc về người khác rồi
Tôi còn ảo tưởng do anh chỉ cảm nắng cô ta thôi, không phải là tình yêu đâu, tôi đến trước cô ta, xinh đẹp, giỏi giang hơn cô ta nhiều, chỉ cần tôi bên anh nhiều hơn, anh sẽ lại quay trở lại.
Nhưng đã không như tôi nghĩ, bàn tay đó đang nắm chặt tay người con gái khác, cười nói vui vẻ làm tôi nhói lòng. Người đó đang ôm hôn thắm thiết người con gái khác làm tim tôi đau quặn.
Tôi hẹn gặp anh, muốn van xin anh hãy quay về bên tôi, nói không có anh tôi khổng thể sống nổi. Anh van xin tôi đừng làm phiền anh nữa và hãy buông tha cho cô ta, cho người anh yêu tới si mê nồng nhiệt.
Anh nói với tôi, cô ấy như viên ngọc trong suốt, tôi đừng làm tổn thương tới cô ấy nữa.
Tai tôi như ù lại, tự hỏi lòng ngày xưa anh cũng nói tôiquá ngây thơ đẹp như ánh sáng pha lê vậy. Thế mà giờ đây anh lại khen một cô gái khác, thương một cô gái khác và nói những lời cay nghiệt với tôi.
Tôi tự cười vào mặt. Chỉ 1 chuyến công tác anh gặp cô gái đó, anh nói anh yêu vẻ hồn nhiên như tuổi mới lớn của cô ấy, yêu cái má lúm đồng tiền mỗi khi cô ấy cười, bên cạnh cô ấy anh cảm giác nhẹ nhõm xa vời cuộc sống mưu mô tính toán thực tại, trong vòng tay cô ấy anh có thể thổ lộ sẻ chia mọi ưu sầu phiền não.
Tôi hỏi anh thế còn tôi, anh không phải đã từng yêu tôi tới cuồng si bất chấp sao?
Nếu đó không phải là tình yêu. Vậy đó là gì?
Ai là người phóng xe máy đêm khuya từ Hà Nội xuống Thái Bình chỉ vì tôi ốm không chịu uống thuốc?
Ai là người túc trực ở bệnh viện với tôi suốt mấy ngày vì tôi mổ ruột thừa cho tới khi mẹ tôi đuổi mãi mới về?
Ai là người thề non hẹn biển xây đắp tương lai cùng tôi?
Ai là người gắn bó với thanh xuân của tôi?
Cô gái đó đã chiếm trọn trái tim anh, người đàn ông của tôi.
Anh đã phũ phàng quên đi tất cả những ngày tháng xưa, quên đi tình yêu dành cho tôi.
Tôi hận người con gái đó đã cướp mất anh đi, hận anh thay lòng đổi dạ.
Anh xin lỗi bố mẹ tôi, biết làm sao đây khi chỉ có con gái của người mới là chịu thiệt thòi. Mẹ tôi ôm tôikhóc nghẹn ngào, bố tôi thậm chí chẳng cần nhìn mặt anh.
Bố mẹ anh cũng xin lỗi tôi, người thất thần nói anh không lấy tôi, anh là kẻ ngu ngốc nhất. Biết là ngu ngốc nhưng anh đã chọn cô ấy và từ bỏ tôi đấy thôi.
Nhưng suy cho cùng tất cả cũng chỉ là duyên phận, hết duyên hết nợ ta lại trở thành 2 người xa lạ.
Thanh xuân của tôi gói trọn bằng anh. Tôi không cao thượng tới mức chúc anh hạnh phúc. Chỉ mong sao anh sẽ không bao giờ hối hận về quyết định của mình.
Cho tới giờ này tim tôi vẫn thổn thức khi thấy anh, vẫn nhói lên khi ai đó nhắc tới anh.
Vết thương lòng này là quá lớn. Tôi sẽ chẳng còn tin vào cái gọi là tình yêu nữa đâu.
*Câu chuyện được chia sẻ trên NEU Confessions