Em chợt nhận ra rằng, nỗi cô đơn giấu hộ em những lần hẫng hụt chênh chao. Cô đơn giấu hộ em những lần giận hờn vô cớ, giận hờn chính bản thân mình, tại sao lại cứ cố chấp ôm ấp quá khứ, tại sao không cố gắng tìm cho mình một hạnh phúc trọn vẹn hơn.
Trước giông bão ngoài kia, có còn ai sẵn sàng nắm tay em qua ngày mưa gió, có còn ai quan tâm, lo lắng cho em như anh đã từng?
Em bắt đầu sợ lắm cái cảm giác chơi vơi. Em ghét tự viết những dòng “mình ổn” lên trang giấy trắng, em ghét tự an ủi bản thân rằng ngày mai trời lại sáng, ngày mai em lại tươi đẹp hơn ngày hôm nay.
Anh biết không, khi cô đơn con gái thường tỏ ra mạnh mẽ, mà càng mạnh mẽ thì lại càng dễ tổn thương. Những tối muộn trở về nhà, con đường dài xa tắp cứ thấp thoáng những kỷ niệm, tình cảm của cả hai trong từng góc nhỏ.
Tất cả những gì liên quan đến ngày xưa ấy, chúng như một lưỡi dao mảnh, cứa dần từng nhát sắc lẹm vào ký ức trong em. Em đã quên đi cách mình chấp nhận nỗi đau như thế nào.
Mùa đông lạnh, cái mùa mà đi đâu cũng thấy người ta ấm áp yêu nhau. Chẳng khó để bắt gặp hao đôi bàn tay lồng vào nhau, vòng ôm ấm áp như một sự khẳng định yêu thương. Mùa đông, cái mùa mà chỉ mình em thấy chông chênh, hụt hẫng, chênh vênh. Mùa đông, em đi tìm bình yên giữa dòng người xa lạ…
Giá mà có một người đưa tay ra và nói “đi theo anh” mỗi lần em lạc hướng, giá mà có một người đưa tay ra và nói “đừng lo, có anh ở đây rồi” mỗi lần em khóc với những cảm xúc không tên, giá mà, có ai đó nắm tay em thật chặt khi qua đường…
Dù đã cố gắng chấp nhận là một cô gái tự do, là một cô gái không bị ràng buộc bởi bất kỳ mối quan hệ nào mà sao khó đến vậy. Em không còn anh bên cạnh, không có ai bên cạnh, chỉ có duy nhất chính em đồng hành với với nỗi đau nguôi dần theo năm tháng.
Em chỉ cần một bàn tay luôn sẵn sàng đưa ra cho em nắm, em chỉ cần một vài câu an ủi động viên, vậy mà kiếm tìm thì chỉ thấy tổn thương chất chồng…
Ai hả anh, ai sẽ lại sẵn sàng nắm tay em đi qua những ngày giông gió?