Tôi tuyệt vọng rời bỏ người đàn ông bạc bẽo, cứ mỗi đêm đến lại giàn giụa nước mắt. Thế nhưng nỗi đau nào rồi cũng có lúc nguôi ngoai, quá khứ nào cũng đến lúc phải cất đi...
Khi tôi dãi bày những nỗi niềm trong lòng mình, anh ngày càng lạnh nhạt và cứ thế xa dần. Tôi đau lắm nhưng đành lòng đứng lại để tìm cho mình con đường hạnh phúc mới.
Cô gái à! Chúng ta phải thẳng thắn thừa nhận và sống chung với quá khứ chứ không thể lấy bút tẩy bôi xóa nó đi, vì làm được điều đó cuộc sống này đã đơn giản hơn nhiều.
"Tại sao anh không buông bỏ khi mà anh luôn im lặng. Đôi khi chênh vênh suy nghĩ em rốt cuộc là gì của của anh? Mình bên cạnh nhau nhưng trái tim không hướng đến nhau thì tại sao phải bỏ phí tuổi thanh xuân của nhau?"
Cái thời điểm chia tay, anh như người say tình mà mình chưa từng thấy trước đó, anh bảo rằng em ấy như một làn gió mới thổi vào cuộc sống của anh, cái tươi mới mà 2 năm qua anh đã thấy cũ kĩ và chỉ còn là trách nhiệm.
Trái tim em nhỏ mọn lắm, cố chấp lắm, nhất là đối với những thứ quý giá nhất trong cuộc đời em. Em đã cố gắng mạnh mẽ, cố gắng để thốt lên hai chữ “chia tay” với anh, nhưng em không thể…
Anh đúng chất một soái ca, khi yêu cũng chiều và chăm sóc tôi chu đáo. Nhưng cũng như những thằng sở khanh khác, chỉ được thời gian đầu thôi. Còn tôi thì vẫn yêu anh điên dại từ ngày đầu đến ngày cuối.
Lúc đó sao chúng mình trẻ con thế anh nhỉ? Tận 24 tuổi đầu rồi, yêu nhau tận 8 năm trời, vậy mà chỉ một tiếng không hợp, nói chia tay vậy là chia tay thật. Và bây giờ ta là gì của nhau?
Tôi phát hiện anh ta “qua lại” với nhiều người. Tôi một lần nữa tha thứ. Tôi không đành lòng vứt bỏ. Dù vậy, những điều này không là gì so với bí mật đáng kinh tởm tôi vừa tìm hiểu được.