Mùa thu năm 2010, tôi nhận lời yêu người đó, người bạn trai phản bội tôi đau đớn. Người đó là bạn của chị gái tôi. Chị gái thấy tôi học đại học năm thứ 2 rồi mà vẫn chưa hề biết hẹn hò một người con trai, nên đã giới thiệu người đó với tôi.
Chúng tôi bắt đầu bằng những câu chuyện trên Yahoo Messenger. Lúc ấy, người đó đang đi du học. Tình cảm trong tôi nảy sinh một cách chậm rãi. Vài tháng sau, người đó nghỉ hè về thành phố A – nơi cả hai sinh sống, chúng tôi gặp mặt nhau lần đầu.
Suốt 2 tháng hè năm ấy, người đó tìm mọi cách để cưa cẩm tôi. Những tin nhắn chúc ngủ ngon được gửi đều đặn, đôi khi thật vụng về khi nó đến vào lúc 7h tối chỉ để kiếm cớ nói chuyện với tôi.
Rồi thì, người đó nhắn tin hỏi han, dặn dò mỗi sáng tôi đi học. Rồi thì, người đó theo đuôi tôi tới lớp học thêm tiếng Anh. Rồi thì, người đó nhờ chị gái tôi để có thêm những lần hẹn hò đi chơi với tôi…
Hai ngày trước khi quay trở lại trường học, người đó ngỏ lời:
“Làm người yêu anh nhé!”
Tôi lặng người trong vòng tay người đó, khi đứng ngay ở trước cổng nhà. Tôi giật mình không dám tin người con trai ấy yêu tôi.
Tôi lặng lẽ vui mừng, lặng lẽ yêu, lặng lẽ chờ đợi ngày người đó thực sự trở về cùng tôi xây dựng tổ ấm.
Hai năm sau, năm 2012, chúng tôi cùng tốt nghiệp đại học. Người đó trở về thành phố A, nhưng chẳng hề có đám cưới nào như đã hứa hẹn. Tệ hơn, không lâu sau khi trở về, người đó “im thin thít và lặn mất tăm” thay cho lời chia tay.
Tôi đã tìm mọi cách để gặp mặt người đó. Câu trả lời tôi nhận được hoang đường biết bao nhiêu:
“Bố mẹ anh không muốn anh yêu sớm, muốn anh tập trung tiếp tục học lên nữa. Cả nhà chỉ có mình anh là con trai. Anh xin lỗi…”.
Tôi lặng câm ra về giữa cơn mưa mùa đông buốt lạnh đến tận tim, nước mắt hòa với nước mưa, tê tái.
Người đó, chẳng thể biết tôi đã khóc bao nhiêu suốt quãng đường về, chẳng thể biết tôi đã đau đớn bao nhiêu. Tôi cố gắng tập quên đi mọi thứ, dù rất khó khăn.
Không lâu sau, người đó tìm đến tôi, nói không quên được tôi, nói chúng tôi sẽ tiếp tục yêu nhau nhưng tôi không được post ảnh, hay bất kỳ thông tin nào về người đó trên Facebook để tránh bố mẹ người đó điều tra ra.
Tôi đã tin những lời nói đấy. Tôi đã làm theo ý người đó.
Nhiều người khuyên nhủ tôi đừng quay lại với người yêu cũ nếu không muốn những điều cũ lặp lại. Nhưng vì yêu, tôi bỏ ngoài tai tất cả.
Tình yêu của tôi suốt những năm tháng tiếp theo không có những hành động lãng mạn, không có những kỷ niệm khó quên, không có những bức ảnh kỷ niệm.
Nó cứ lặng lẽ âm thầm. Người đó không muốn ai biết. Tôi chấp nhận. Lâu dần, mọi thứ trở thành “vốn dĩ phải như vậy”.
Có một thời gian, hai chúng tôi làm trong cùng một công ty mà không có ai hay biết mối quan hệ thực sự của chúng tôi.
Từ ngày quay lại, chúng tôi thường xuyên xung đột, cãi vã, chia tay liên miên rồi lại hàn gắn. Tôi có tính xấu hễ giận là im lặng. Người đó hễ có chuyện là biến mất.
Tôi thật sự không nhớ nổi chúng tôi đã chia tay và quay lại bao nhiêu lần. Lần nào người đó cũng năn nỉ, hứa hẹn, níu kéo. Còn tôi, lần nào cũng đặt hết trái tim và niềm tin vào người đó.
Năm 2015, chúng tôi tình cờ cùng chuyến đến thành phố B sinh sống, vì công việc mới. Đến thời điểm này, chúng tôi đã yêu nhau 5 năm có lẻ.
Chúng tôi ngày ngày có nhau. Tôi đã nghĩ tâm sức chờ đợi bấy lâu của tôi cuối cùng cũng có kết quả rồi. Chúng tôi chăm sóc nhau. Chúng tôi bàn tính nhiều điều về tương lai. Tôi hạnh phúc…
Sau hơn 1 năm ở thành phố B tôi nhận thấy những thay đổi từ người đó. Chúng tôi vẫn gặp nhau mỗi ngày, nhưng không hề có những cái ôm, những cái hôn nhung nhớ.
Chúng tôi gặp nhau chỉ để đi ăn, đi chơi như những người quen biết mà thôi. Trực giác của người con gái cho tôi biết có điều gì đó không ổn. Tôi từ từ tìm hiểu.
Rồi tôi phát hiện ra người đó trong 6 năm qua đã yêu người khác, đã “qua lại” với nhiều người. Các bạn hiểu ý tôi không? Dù không muốn tin thì mọi thứ vẫn đang bày ra trước mắt tôi.
Tôi một lần nữa tha thứ. Tôi không đành lòng vứt bỏ tình cảm cố công vun đắp 6 năm qua. Dù vậy, những điều này không là gì so với bí mật đáng kinh tởm tôi vừa tìm hiểu được…
4h sáng hôm ấy, tôi nhận được cuộc gọi từ người đó. Nghe điện thoại, âm thanh đập vào tai tôi là tiếng khóc nấc của người đó. Tôi hốt hoảng trấn an, hỏi han. Người đó nói không sao.
Tắt máy, tôi định sẽ bắt taxi đến nhà người đó. Tôi không yên tâm để người tôi yêu ở một mình. Chưa kịp làm gì, tôi chết sững trước dòng tin nhắn:
“Mình chia tay nhé em! Anh xin lỗi vì tất cả. Anh sẽ quay về thành phố A. Anh đã làm xong thủ tục xin nghỉ việc ở công ty rồi. Anh còn bố mẹ, còn gia đình. Anh nợ em rất nhiều.”
Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tối qua chúng tôi vừa mới gặp nhau, sao vài tiếng sau có thể nói chia tay như vậy. Tôi kìm nén bản thân, âm thầm điều tra mọi thứ thì biết được sự thật đau đớn: Người đó chuẩn bị cưới người khác.
Phải nói thêm để mọi người hiểu, thời gian này nhà người đó bị vỡ nợ tới 12 tỷ.
Tôi đau đớn vì bị phản bội. Tôi điên cuồng. Trái tim tôi như có ai bóp nghẹn. Tôi muốn khóc mà nước mắt lại không thể rơi. Khi bị tôi bóc trần, người đó chỉ buông một lời đơn giản:
“Anh xin lỗi em. Nhà anh còn đang nợ rất nhiều. Bây giờ anh cưới cũng là một cách giúp bố mẹ anh. Nhà vợ sẽ giúp nhà anh".
“Trên đời này thực sự có chuyện cổ tích vậy hả?”, tôi hỏi.
“Em có thể không tin, nhưng anh nghĩ không ai mừng cưới 6-8 tỷ. Có tiền này nợ nhà anh sẽ ít đi".
Vậy đó, cô gái ngu xuẩn kia liệu có biết người sắp trở thành chồng của mình có dã tâm tới mức nào, gia đình anh ta rước cô về hòng ôm trọn 8 tỷ của hồi môn đó để trang trải nợ nần.
Cô gái ngu xuẩn kia liệu có biết của cải nhà mình sẽ bị bòn rút không thương tiếc, liệu có biết cả gia đình đó đang thèm khát 8 tỷ đồng cô sẽ mang đến nhường nào.
Cô gái ngu xuẩn kia liệu có biết, cô ta đã đem bao yêu thương của cha mẹ dồn hết cho những kẻ bạc bẽo, ham tiền hám của. Cô gái ngu xuẩn kia chắc vẫn nghĩ rằng mình được gả cho người chồng vàng mười!
Tôi có trong tay mọi thông tin về người con gái sắp trở thành vợ của người đó. Tôi đã nhắn tin cho cô gái đó kể tất cả về mối quan hệ của chúng tôi.
Vậy mà, cô gái ngu xuẩn đó chẳng hề đọc. Hoặc, những dòng tin nhắn của tôi chưa hề đến được với cô gái đó.
Tôi gửi tin nhắn không phải với ý tốt. Tôi căm hận mà, tôi sao có thể làm người tốt. Tôi muốn phá nát cuộc sống của kẻ đã lấy mất thời con gái của tôi. Tôi muốn trả thù bạn trai đã phan bội mình. Tôi khao khát trả thù.
Người thân của tôi, tất thảy đều ngăn cản, cho rằng tôi không việc gì phải mất thời gian vào con người xấu xa ấy thêm nữa.
Tôi hãy tin rằng trên đời này có nhân quả. Dù tôi không tự tay trả hết mọi thứ, cũng sẽ có người thay tôi làm điều đó. Chẳng chóng thì trầy, hai người bọn họ sẽ sống khổ với nhau.
Trong hàng trăm nghìn người sử dụng Facebook, liệu cô gái ấy có đọc được những dòng này không? Liệu có nhận ra mình chính là người đang được nói đến không?
Liệu có giật mình 8 tỷ chuẩn bị bay mất rồi không? Liệu có nhận ra sắp trao thân gửi phận cho một gã sở khanh? Liệu có nhận ra tôi đang đau đớn, tủi nhục biết bao…
Bạn trai phản bội, tôi chẳng thể cao thượng như nhiều người khác, chúc phúc cho kẻ đã phụ tình mình.
Tôi chỉ có thể nói rằng, trái tim tôi hàng ngày vẫn rỉ máu, vẫn nhức nhối, vẫn căm hận. Trái tim tôi chẳng phải cỗ máy để nhấn nút OFF là quên sạch mọi thứ.
5 ngày nữa sẽ tròn 6 năm 3 tháng tôi và người đó yêu nhau. Hôm đấy cũng là ngày người đó cưới người khác.
Ngày hôm đấy, hàng chục người quen biết tôi sẽ xúng xính váy áo dự tiệc cưới, sẽ nâng ly chúc mừng hạnh phúc của người đó mà chẳng hề hay tôi ở phương xa ngậm đắng nuốt cay.
Vậy đó, 6 năm tuổi xuân và một đời con gái đã tan biến, bị hủy hoại trong chớp mắt.
Tôi gửi lời xin lỗi đến tuổi trẻ của mình.
Xin lỗi vì tôi đã quá ngu, đã quá thật thà, đã quá tin tưởng.
Xin lỗi vì tôi đã không biết yêu bản thân mình hơn…
(Tâm sự được chia sẻ trên trang Confessions NEU)