Nỗi buồn trong hành trình tìm con của người phụ nữ ấy không thể nào đông đếm hết.
Đằng sau mỗi phụ nữ hiếm muộn đều là những câu chuyện chất chứa nhiều suy tư, đau khổ và nước mắt. Câu chuyện của người mẹ dưới đây cũng vậy. Tuy hành trình của chị chưa phải quá dài so với nhiều người khác nhưng chị cũng đã trải qua cảm giác cùng cực đến tuyệt vọng, đáu đớn cả thế xác lẫn tâm hồn.
Sau hành trình chạy chữa hiếm muộn gian nan, nhiều đau khổ, niềm hạnh phúc của người mẹ vỡ oà khi được ôm hình hài bé bỏng của con trong tay. Phóng viên xin phép thuật lại tâm sự xúc động của chị gửi gắm đến thiên thần nhỏ của mình.
Bi của mẹ, Bi bướng bỉnh của mẹ
Một ngày đông cuối năm quá rét mướt để có thể làm gì nhiều, Bi không đi trẻ. Con nằm ngoan như một chú cún trong vòng ôm mẹ. Mẹ nhìn Bi, nghiền ngẫm cái khuôn mặt 2 tuổi non chớt, cái trán dô bướng và cái môi nhỏ xinh cong tớn….ngẫm mà thấy ô hay!.
Mẹ và Bi phải nợ với nhau hay sao ý, từ hai con người không quen biết, Bi bỗng đến rồi chui tọt vô bụng mẹ thật bất thình lình, con bảo cái chỗ chật chội ấy là phòng con, nhà con. Bi bướng nên cứ ở trong đó đến tận tuần thứ 41, bác sỹ phải dỗ ngon dỗ ngọt lắm con mới chịu ra.
Nhớ những ngày tháng trước khi có Bi, bố mẹ tha lôi nhau đến hết bệnh viện sản này nọ, cùng cực, tuyệt vọng, đau nhiều không xiết, mẹ đau cả hồn lẫn xác. Những đứa trẻ của mẹ lần lượt ra đi, mẹ mệt lắm luôn Bi biết không?
Nghĩ đời bất công, nhà thì 5 7 đứa nuôi chẳng xong, nhà thì kiếm mãi không được một mống.
Vào Nam ra Bắc, hết thử từ các bài đông y đến nam y, từ sử dụng y học cổ truyền đến y học hiện đại, rồi đi cúng bái lễ chùa, rồi đi thỉnh thầy này sư kia...vv. Tất cả chỉ mong có một đứa về ở cùng, sao ông trời làm khó quá, mẹ đau thì ba mệt bội
Tâm sự của người mẹ sẽ khiến bất cứ ai hiếm muộn cũng phải rơi nước mắt.
Sau 2 năm cố sắp bỏ đến nơi, thì bỗng phép màu đến, mẹ đi bệnh viện, qua quen biết, mẹ gặp được bác sỹ Nhã ( BS Nguyễn Thị Nhã - Trưởng Trung tâm Hỗ trợ sinh sản - BV Bưu điện(PV)). Bác sỹ nắm tay mẹ, bác sỹ tâm sự động viên mẹ, nói chuyện tâm sự, bảo mẹ cố lên, thử nốt lần cuối cũng được.
Mẹ an tâm nghe lời, đến trung tâm hỗ trợ hiếm muộn bên ấy thì được tư vấn dùng phương pháp thụ tinh ống nghiệm
Ngày qua ngày ngóng chờ, bồn chồn, ngắm Bi từ lúc con chỉ là một hợp tử bé tí tị ti, rồi chờ tiếp đến ngày để được cấy lại vào trong người.
Thời gian mang thai sau đó thật sự cực và bực, mẹ nằm treo chân không dám làm gì, mẹ sợ mất thêm một cậu Bi nữa. Ngày ngày ngắm Bi lớn, bụng mẹ thì to như cái trống
Đi khám về, bác sỹ Nhã cứ cười bảo Bi: thằng này trán dô, sau nghịch lắm bướng lắm. Mẹ mệt nhưng vui, nghịch bướng gì cũng được, mẹ hứa nuôi tất
Tuần thứ 41, mẹ trở dạ, Bi đạp mẹ đau muốn chết, Bi hư lắm biết chưa . Mẹ nằm trên bàn đẻ, cơn đau lòa lấp mọi suy nghĩ.
Bác sỹ: “cố lên, sắp được rồi, em ơi một xíu nữa thôi”. Mẹ thở gấp & gào lên, dồn hết sức bình sinh cuối cùng, cảm giác như đã đến tận cùng trái đất, chạm đến tận cùng đau đớn và có thể lăn ra ngay lúc đó!
Tiếng con kêu ré lên sau giây phút ấy, ôi cái đứa trẻ bé như cái mắt muỗi mà gào to, mà ghê gớm dễ sợ, người đỏ hỏn, mặt thì nhăn nhó, da đỏ lòm trông chẳng xinh xắn dễ thương như mẹ mường tượng.
Mẹ nằm bẹp dúm, không thể cử động, duy chỉ có đôi mắt nhòe nhoẹt đẫm gối. Ôi Bi của mẹ ạ, mãi từ cái ngày ấy cho đến bây giờ, mẹ vẫn luôn thắc mắc 1 điều: trong khi những bé trước chọn ra đi, thì tại sao Bi lại chọn ở lại?
Thôi chắc có lẽ thì cũng vì yêu mà đến, vì duyên mà ở.Trong cơn u tối ấy, Bi tự dưng đến rơi vào họng mẹ như một loại trái ngọt lịm
Thôi, Bi bé của mẹ ngủ tiếp đi, đừng suy nghĩ, Bi còn bé, cuộc đời phong ba giông tố thì cứ yên ổn trong vòng ôm mẹ, cứ ngây ngô ngờ nghệch vậy đi, con vui là được. Mẹ yêu con nhiều hơn tất thảy mọi thứ trên đời.
Mẹ H.
Xem thêm clip: Chà xát các ngón tay theo cách này, gan thận và dạ dày tự khỏe không tốn 1 xu