LTS: Đây là những câu chuyện có thật của nhân viên làm việc lâu năm tại một trung tâm xét nghiệm ADN nổi tiếng. Những câu chuyện này khiến nhiều người bất ngờ bởi những tình tiết quá đỗi tréo nghoe, trái ngang, cay đắng..
Từ một cơ duyên đặc biệt, tôi đã trở thành nhân viên Trung tâm Phân tích ADN và gắn bó với công việc này gần 10 năm qua. Trong suốt thời gian làm việc tại đây, chứng kiến nhiều niềm vui, nỗi buồn và không ít những bi kịch ngang trái của những khách hàng mình đã gặp, lần nào tôi cũng suy nghĩ về họ khá lâu.
Họ thường chia sẻ với tôi những tâm sự đầy khúc mắc trước, trong và sau khi đến làm việc. Nhưng không ai trong số họ biết rằng, ngay cả chính tôi cũng có tới câu chuyện khó tin liên quan đến xét nghiệm ADN…
Người mẹ gieo trong tiềm thức của con một người cha “ảo”
Tôi gặp Tấn như một sự sắp đặt của số phận. Anh âm thầm tìm hiểu, quan sát cuộc sống làm mẹ đơn thân của tôi qua những người bạn thân và tìm cách tiếp cận, lặng lẽ quan tâm đến mẹ con tôi một cách tế nhị.
Vào một buổi tối mùa đông bên bờ biển, tôi đã rơi nước mắt khi nhận được lời cầu hôn của anh, để rồi sau đó chúng tôi gắn bó với nhau ngày càng sâu nặng. Nhưng rồi chính tôi lại là người cất giữ một bí mật của cuộc đời người đàn ông ấy.
Sau khi bán nhà để có tiền làm phẫu thuật tim cho mẹ, tôi phải thuê một căn nhà khác gần trường học của các con, vì con gái lớn vào lớp 3, con nhỏ học mẫu giáo. Mẹ tôi không chịu được sự ồn ào của thành phố nên không lên ở cùng tôi được, không có tiền thuê người giúp việc hoặc người đưa đón con mỗi ngày, tôi phải tranh thủ từng phút vừa chăm lo cho con cái, vừa hoàn tất công việc cơ quan.
Tôi cứ tất bật chạy đi chạy về như con thoi quanh năm suốt tháng. Cũng rất may mắn là bác bảo vệ nhà trường thông cảm cho hoàn cảnh của tôi, thường trông giúp các cháu khi mẹ về đón muộn.
Tôi được đề bạt làm trưởng văn phòng đại diện của Trung tâm Phân tích ADN. Ảnh minh họa
Bên cạnh việc làm ở Trung tâm Phân tích ADN, tôi còn tham gia một số hoạt động thiện nguyện của nhóm “Nhịp cầu tình thương” do bạn bè lập ra. Chúng tôi thường đi quyên góp tiền, quần áo, sách vở, đồ dùng cá nhân của những người có tấm lòng nhân hậu để chuyển đến cho người gặp hoàn cảnh khó khăn ở vùng sâu, vùng xa.
Công việc tuy vất vả nhưng bù lại, chúng tôi nhận được rất nhiều niềm vui từ những nụ cười ấm áp nở bừng trên gương mặt lam lũ của người nghèo khổ. Đi làm từ thiện, tôi hiểu được ra rằng còn có nhiều người trong xã hội khó khăn, bất hạnh hơn mình.
Tôi luôn tâm niệm nếu mình có thể giúp đỡ được ai đó thì sẽ cố gắng hết sức, như một sự đáp đền những tấm lòng khi mình lâm vào cảnh cùng quẫn đã từng có những bàn tay nhân ái sẻ chia, nâng đỡ.
Tôi được đề bạt làm trưởng văn phòng đại diện của Trung tâm Phân tích ADN, tiền lương và phụ cấp theo đó cũng tăng lên giúp cuộc sống của ba mẹ con tôi dần ổn định hơn. Hai cô con gái càng lớn càng xinh đẹp, ngoan ngoãn, có ý thức tự lập nên tôi không quá vất vả khi phải chăm sóc các con. Mỗi ngày nhìn con khôn lớn, bao niềm vui lấn át hết mọi nhọc nhằn, tôi tin vào tương lai tốt đẹp sẽ đến với mình.
Nhìn tôi luôn rạng rỡ khi đi làm việc, đi liên hoan vui vẻ với bạn bè, nhiều người đàn ông đã không ngần ngại bày tỏ tình cảm. Người kín đáo thì bóng gió xa gần về sự gắn bó, kẻ thực dụng thô thiển thì đề đạt thẳng mong muốn được thiết lập quan hệ bồ bịch chơi bời hai bên cùng có lợi.
Tôi đã phải tế nhị tìm cách từ chối tất cả những cuộc “tấn công” đó, vì đã quá sợ hãi khi nghĩ đến cuộc hôn nhân đầy tính toán trước đây, hơn nữa, tôi thấy thương hai con khi phải chia sẻ tình cảm với một người xa lạ khác.
Hạnh phúc của tôi giờ đây là được ôm các con vào lòng, hít hà mùi thơm từ mái tóc, từ đôi má phúng phính và nghe chúng líu lo trò chuyện đủ thứ trên đời sau một ngày làm việc vất vả. Mặc dù vừa phải làm mẹ vừa đóng vai trò làm cha trong gia đình nhưng tôi không bao giờ để các con cảm thấy thiếu thốn, thiệt thòi so với bạn bè cùng trang lứa.
Tôi tạo ra một người cha “ảo” trong tiềm thức của các con, gieo vào lòng chúng một niềm tin là bố đang đi công tác rất xa, thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt mà không thể tiết lộ được, bố chỉ có thể liên lạc với các con qua thư (điện tử), bố sẽ gửi quà vào những dịp sinh nhật, Noel và Tết.
Để hợp lý hóa chuyện này, tôi lập ra một hộp thư điện tử với cái tên tình cờ xuất hiện trong đầu: trinhminhtan@... và tự mình viết thư cho các con bằng lời lẽ của một người bố.
Những đứa con hòa hợp với nhau nhanh chóng đến nỗi tôi cũng bất ngờ. Ảnh minh họa
Vào ngày sinh của các con hay ngày lễ, tết tôi lại mở hộp thư đã viết sẵn trước đó, đọc to lên cho hai đứa nghe những lời âu yếm, dặn dò ân cần cùng bao lời chúc tốt đẹp. Sau đó tôi hỏi các con muốn nói với bố điều gì để mẹ viết lại. Cùng với việc viết thư, tôi sử dụng dịch vụ chuyển quà đến tận nhà để tặng các con những món đồ chơi theo đúng nguyện vọng với danh nghĩa người bố ở nơi rất xa gửi về tặng chúng.
Nhiều năm qua tôi làm việc này, các con không thể phát hiện ra nhưng phải thành thực thú nhận rằng mỗi khi thấy chúng reo mừng hạnh phúc đón nhận những món quà nhỏ do mình tự tay mua và đi gửi về chính địa chỉ nhà mình, tôi không khỏi chạnh lòng… Giá như số phận đừng quá nghiệt ngã, trớ trêu, có lẽ các con tôi đã có một cuộc sống ấm êm, trọn vẹn chứ không phải thứ ảo ảnh do mẹ nó tạo ra như thế này.
Hạnh phúc trọn vẹn khi cất giấu bí mật của chồng
Trong những lần cùng nhóm “Nhịp cầu tình thương” đi trao quà cho trẻ em miền núi, tôi có vài lần theo xe chở gạo, quần áo, sách vở của một người đàn ông tên là Tấn. Anh chỉ sắp xếp được thời gian đi với chúng tôi vào dịp giữa tháng, còn lại thì thường phải đi công tác ở tỉnh xa hoặc ra nước ngoài.
Anh tự nguyện lái xe theo khắp các ngả đường mà nhóm tình nguyện tìm đến, chuyến đi nào cũng đầy gian nan, vất vả mà không bao giờ anh phàn nàn. Đến nơi, dù rất mệt nhưng anh không ngần ngại cùng người dân địa phương khuân vác hết những thùng đồ cồng kềnh từ trên xe xuống địa điểm tập kết.
Sự gần gũi, giản dị của anh khiến tôi thầm cảm phục và có phần thắc mắc: Tại sao một người đàn ông thành đạt, lịch lãm như vậy mà luôn mang trên gương mặt những nét u buồn, ngay cả khi nói cười vui vẻ cũng không xóa tan được những ưu tư?
Dần dần, trên những chặng đường xa xôi từ miền núi trở về thành phố, anh đã giãi bày tâm sự với tôi. Cuộc sống gia đình của anh không trọn vẹn, người vợ thuở hàn vi của anh đã bỏ lại hai đứa con để theo người tình, tận hưởng hạnh phúc ở một đất nước khác. Gần 10 năm trong cảnh gà trống nuôi con, anh đã quyết chí phải trở thành một người thành đạt, giàu có để rửa nỗi hận bị tan vỡ gia đình chỉ vì không đủ tiền đáp ứng nhu cầu của vợ.
Giờ đây, tài sản của anh lên đến con số ít người tưởng tượng được, các con đã lớn, anh nhìn lại chợt thấy cuộc đời của mình đang trống vắng một nửa. Để lấp đi khoảng trống ấy, anh tham gia vào các hoạt động từ thiện vì cộng đồng.
Sau những chuyến đi dài, giữa chúng tôi có một sự đồng cảm sâu sắc nhưng không ai dám tiến xa hơn. Tôi thì mặc cảm với hoàn cảnh của mình, anh cũng khó bước qua được nỗi ngần ngại sau một lần mất niềm tin với phụ nữ. Nhưng trái tim luôn có những lý lẽ riêng mà lý trí không thể nào ngăn cản được, chúng tôi vẫn hướng về nhau ngày càng mãnh liệt.
Tôi lên nhận kết quả và lập tức thiêu hủy tờ giấy đó bằng một mồi lửa. Ảnh minh họa
Cho đến một ngày cuối đông, anh mời tôi đi ăn tối tại một nhà hàng cạnh bờ biển. Mặc dù quen biết đã lâu, vậy mà khi ngồi riêng với nhau trong một không gian lãng mạn, bỗng dưng cả hai trở nên lúng túng, ngượng nghịu không dám nhìn thẳng vào mắt nhau. Để xóa đi sự căng thẳng, tôi rủ anh đi dạo dọc bờ biển. Hai đứa im lặng đi bên nhau, tôi nghe rõ nhịp tim anh đập dồn dập, tôi cũng líu ríu đến lỗi nhịp bước chân.
Bỗng dưng anh dừng lại, ôm hai vai tôi run rẩy nói: “Hãy cho phép anh được quan tâm, chăm lo cho mẹ con em nhé. Anh đã suy nghĩ rất lâu và nhận ra rằng mình không thể sống thiếu một người đàn bà như em được”. Tôi xúc động rơi nước mắt trước lời tỏ tình chân thành ấy, không nói nên lời, chỉ biết gục đầu vào vai anh như một sự đồng ý.
Chúng tôi về sống với nhau sau những thủ tục vô cùng giản tiện, không bày vẽ rườm rà để thông báo chính thức trở thành vợ chồng. Bốn đứa con hòa hợp với nhau nhanh chóng đến nỗi chính tôi cũng bất ngờ.
Nhưng lại đúng vào lúc này, anh ngập ngừng nói với tôi rằng anh muốn làm xét nghiệm ADN với đứa con gái thứ hai của mình. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn thực hiện mong muốn của chồng, lấy mẫu máu của hai người mang về Trung tâm để tiến hành xét nghiệm.
Thời gian chờ kết quả, suốt mấy đêm anh trằn trọc không chợp mắt được một phút nào, chỉ ngồi đốt thuốc lá hết điếu này đến điếu khác. Cuối cùng, anh quay vào phòng ngủ nói với tôi: “Em ạ, anh đã nghĩ rất kĩ, ngày mai khi nhận kết quả về, em hãy mở ra xem rồi hủy ngay nó đi nhé. Coi như đó là một bí mật chỉ mình em nắm giữ cho anh. Dù thế nào đi nữa anh vẫn coi con gái là con của anh như bao năm qua. Từ giờ anh không bao giờ lăn tăn với những suy nghĩ về người đàn bà đó nữa…”.
Tôi lên nhận kết quả và lập tức thiêu hủy tờ giấy đó bằng một mồi lửa sau khi đọc phần kết luận: hai đối tượng không phải là bố - con. Tôi chợt hiểu và thương chồng hơn bao giờ hết.
Chắc hẳn là anh đã mang nặng trong lòng những nỗi niềm không thể giải tỏa suốt nhiều năm qua, cho đến bây giờ anh đã vượt qua được mối nghi ngại tầm thường để thanh thản và hạnh phúc khi được sống giữa những người yêu thương mình một cách hồn nhiên, thành thật nhất.