Khi viết những dòng này là lúc đồng hồ đã điểm 12h30 tối, nhưng tôi không tài nào ngủ được. Chỉ cần nằm xuống, nghĩ đến những điều đã xảy ra là nước mắt lại tự nhiên túa ra, đẫm cả gối.
Tôi và anh học chung trường và ra đi làm cũng lâu rồi. Chúng tôi quen nhau từ thời cấp ba, anh hơn tôi một tuổi. Lúc đó tôi đang học 11 còn anh chuẩn bị thi đại học.
Quen biết rồi yêu nhau tình cờ cũng như bao mối tình học trò khác, rất trong sáng, vô tư. Thời điểm đó, anh được xem như hotboy của lớp chuyên Toán, vừa học giỏi lại đa tài nên xung quanh rất nhiều vệ tinh.
Tôi học lớp chuyên Anh, ngoài việc học, tôi chẳng để tâm đến chuyện yêu đương. Ở cái tuổi ấy, không có gì quan trọng hơn việc học, bố mẹ lại suốt ngày ca bài ca bất hủ: “Lo học đi con, yêu đương là chết”.
Tôi tuyên bố dõng dạc: “Bố mẹ cứ lo xa, quanh con bao anh xin chết nhưng con nào để tâm tới đâu”. Ấy thế mà, con gái ngoan của bố mẹ lại sớm vi phạm quy tắc, chưa hết năm 11 đã yêu rồi.
Chuyện tình của chúng tôi cứ thế kéo dài hết cấp 3, rồi thêm 4 năm đại học đằng đẵng. Vui có, buồn có, giận hờn có, nhưng chưa bao giờ bọn tôi nói lời chia tay. Bởi hai đứa đã xác định yêu nhau nghiêm túc và tiến tới hôn nhân khi công việc ổn định.
Hai bên gia đình cũng đã biết nhau. Hai bác rất quý tôi cũng như bố mẹ tôi rất quý anh. Còn về phía anh, lúc nào cũng quan tâm, chiều chuộng tôi như ngày đầu mới yêu, dù cho tôi là đứa con gái hết sức bướng bỉnh, vụng về và ưa dỗi. Với tôi, anh là người đàn ông đầu tiên và cũng là cuối cùng của cuộc đời.
Nhưng mọi chuyện trong cuộc sống, đâu phải lúc nào cũng diễn ra như những gì người ta đã vạch sẵn. Nếu thế thì đời đã không tồn tại chữ “ ngờ”.
Ra trường, đi làm được hơn 1 năm, tôi xin được học bổng ở Mỹ Du học là niềm ước mơ lớn nhất đời tôi nên dù cho trời có sập, tôi cũng quyết thực hiện tới cùng. Huống hồ, anh và hai bên gia đình rất ủng hộ.
Chuyện tình của chúng tôi cứ thế kéo dài hết cấp 3, rồi thêm 4 năm đại học đằng đẵng. Ảnh minh họa
Ngày tôi bay, hai đứa ôm nhau khóc nức nở, tôi còn trêu anh mít ướt. Anh chỉ cười, ôm chặt tôi bảo: “Anh đợi em. Khi trở về, em sẽ là cô dâu của anh.” Khoảnh khắc tôi quay lưng đi, nước mắt tuôn như mưa, chỉ ước sao cho 2 năm chóng trôi qua, rồi tôi và anh sẽ được gần nhau.
Xa nhau hơn nửa vòng trái đất, chưa bao giờ tôi thôi nhớ về anh. Bọn tôi suốt ngày gọi điện, chat chít, hỏi han và quan tâm nhau. Anh luôn cho tôi cảm giác an toàn và tin tưởng.
Nhưng rồi một ngày, điều mà tôi từng nghĩ nó chắc chắn là ngoại lệ với anh và tôi cũng xảy đến. Anh cảm nắng người khác. Trái ngang ở chỗ, người đó không ai khác... lại chính là cô bạn thân của tôi. Tình tiết này, từ phim truyện Thái Lan, nay đã chuyển sang chuyện thực ở Việt Nam mà tôi “ may mắn”, lại là nữ chính.
Ngày tôi phát hiện ra chuyện này cũng là ngày kỉ niệm 8 năm yêu nhau của chúng tôi. Một ngày quan trọng như vậy, thế mà anh lại quên. Anh bảo anh bận làm project lớn cho công ty, nên phải bay vào nam công tác, khoảng thời gian đó quá bận rộn nên dù anh nhớ vẫn không thể gọi điện hay nhắn tin gì cho tôi.
Ừ thì tôi tin, xưa giờ anh vẫn là người tham công tiếc việc như thế, nên tôi hoàn toàn có thể cảm thông cho anh. Nhưng “giấy thì không bọc được lửa”. Tình cờ, khi xem trang cá nhân, tôi phát hiện nơi nghỉ mát mà cô bạn tôi check in trùng hợp với nơi anh “công tác”.
Đầu tôi như quay cuồng, khoảnh khắc đó, tôi vẫn hy vọng mọi thứ chỉ là trùng hợp. Tôi thức suốt đêm mò mẫm facebook của cả hai. Họ dạo này thường xuyên comment vào status của nhau, thân thiết đến lạ thường.
Mặc dù trước giờ ba chúng tôi vẫn tụ tập chơi bời, xem nhau như anh chị em, song giác quan thứ 6 mách bảo tôi mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Không chịu được cảm giác bất an đó, tôi quyết định inbox dò hỏi cô bạn. Điều tôi không thể ngờ tới là cô ta có thể phũ phàng nói với tôi một câu, mà mãi tới giờ tôi vẫn không thể nào quên:
“Tao hiểu mày đang nghĩ gì rồi, nên mày cũng không cần vòng vo nữa. Sự thật là tao với anh M. đã quen nhau hơn nửa năm nay. Lâu nay tao giấu vì hai đứa mình là bạn thân, tao biết làm vậy là không phải với mày. Nhưng tao không thể làm khác được.
Tao thật sự yêu anh ấy. Anh ấy cũng yêu tao. Mày quen anh ấy trước nhưng chính mày là người không biết giữ gìn mà bỏ đi du học, để những lúc cần, tao mới là người ở bên cạnh anh ấy.
Chuyện đã tới nước này, tao cũng không giấu mày làm gì nữa. Thứ tao mất đi bây giờ, chỉ có thể là tình bạn giữa tao với mày mà thôi. Xin lỗi, nhưng tao không thể mất anh ấy”.
Ngày tôi phát hiện ra chuyện này cũng là ngày kỉ niệm 8 năm yêu nhau. Ảnh minh họa
Đọc tin nhắn mà tôi như vỡ vụn, cảm giác vừa bị bạn thân, vừa bị người yêu phản bội nó đau đớn không lời nào có thể diễn tả được.
Ngay sau đó, tôi đã gọi cho anh, kể lể, khóc nấc lên. Anh nghe tôi khóc, miệng không ngừng xin lỗi. Anh nói nhiều, nhiều lắm. Tôi lúc đó chỉ khóc với khóc, anh nói gì tôi cũng hét lên: “Đừng nói nữa, em không tin, anh là kẻ dối trá”.
Lúc bĩnh tĩnh lại, tôi đọc tin nhắn của a, không biết bao nhiêu tin: “ Anh thật sự xin lỗi em, nhưng em hãy tin rằng em là người duy nhất anh lấy làm vợ, tình cảm anh dành cho L., chỉ là cảm nắng mà thôi. Không có em ở bên, nên anh cảm thấy rất trống trải nên... Là lỗi ở anh.”
Vậy ra, anh vẫn còn biết hối lỗi, vẫn còn nghĩ tới chuyện hôn nhân với tôi. Nghĩa là, trong tim anh, tôi vẫn là người quan trọng hơn cả.
Ngày tôi về nước, tôi quyết định hẹn gặp hai người họ. Không gian trầm mặc, u tịch và vô cùng nặng nề, cứ như kiểu chuẩn bị bắt đầu phiên toàn tuyên án.
Cô bạn “thân” của tôi, từ dạo đó vẫn không tỏ ra chút gì cảm thấy tội lỗi như lời cô ta nói, vẫn cứ bám anh như sam.
Không ai mở lời, nên tôi đành phải lên tiếng: “Hôm nay, có mặt cả ba, ta nên nói chuyện thẳng thắn với nhau. Chuyện này chỉ kết thúc khi có sự ra đi của một người trong hai người, hoặc tao hoặc mày. Nhưng cục diện này cho thấy, sẽ chẳng có ai chịu nhường ai. Vậy nên, anh M., anh nói xem chúng ta phải giải quyết như thế nào?”
Tôi nói rồi nhìn sang anh, chờ đợi câu trả lời mà tôi đã đoán trước được nội dung. Anh dứt lời, cô ta xách giỏ đứng lên khóc thảm thiết, bỏ đi không một lời chào. Tôi mặc xác. Anh cũng không níu kéo. Cả hai im lặng hồi lâu.
Lúc sau, anh nắm tay tôi, bảo anh sai rồi, anh hứa đó là lần duy nhất trong đời anh phạm lỗi với tôi và hẹn ước về đám cưới sắp tới với tôi.
Nhưng không, ngay tại nơi đó, tại giây phút đó, tôi đã nói lời chia tay anh. Hẳn là nhiều người sẽ bảo tôi tàn nhẫn, bảo tôi nên cho anh một cơ hội để làm lại từ đầu. Nhưng với tôi, yêu nhau, lỗi lầm nào tôi cũng có thể bỏ qua, riêng lăng nhăng, tôi sẽ không bao giờ tha thứ.
Hai năm, không dài nhưng cũng không thể gọi là ngắn đối với hai kẻ yêu xa. Tôi biết đó là cả một thử thách. Nhưng nếu chỉ vì chút thử thách ấy mà trái tim người đàn ông cũng không thể vẹn tròn đợi tôi mà vượt qua, thì lấy gì để giao phó cuộc đời của tôi cho anh ấy đây. Khi mà tương lai phía trước, ta còn biết bao nhiêu sóng gió khác phải đối mặt?
Em chỉ tiếc rằng đoạn đường phía trước, mình không thể cùng anh đi tiếp. Ảnh minh họa
“Gửi anh, thanh xuân của em!
Khi anh đọc được những dòng này là khi chúng ta đã không thể nào quay lại như lúc xưa được nữa rồi. Ngày hôm đó, em bắt anh phải lựa chọn giữa em và cô ta, vì em muốn cho cô ta biết rằng, em mới chính là người anh yêu, là người anh muốn lấy làm vợ.
Ngày hôm đó, cũng chính em đã nói lời chia tay anh, vì em muốn anh biết rằng, anh lừa dối em một lần nghĩa là mãi mãi anh đánh mất em. Dù cho khi nói lời chia tay, tim em như vỡ vụn.
Bây giờ nghĩ lại, em không hiểu mình đã lấy đâu ra ngần ấy can đảm để đưa ra quyết định như vậy. Mình xa nhau, thứ em tiếc nuối nhất, không phải là thanh xuân của em, vì 8 năm yêu nhau, em chưa bao giờ hối hận, bây giờ và sau này vẫn thế.
Em chỉ tiếc rằng đoạn đường phía trước, mình không thể cùng anh đi tiếp. Rồi anh sẽ lại gặp được người yêu thương khác. Em mong anh trân trọng cô ấy, đừng phạm lỗi như anh đã từng.
Vết thương này, cũng có người sẽ chữa lành giúp em, em chỉ không biết là em phải đợi tới khi nào mà thôi. Cảm ơn anh vì tất cả - mối tình đầu của em”.
*Câu chuyện được chia sẻ trên NEU Confessions