Ông Cao và căn nhà của riêng mình
Hơn 25 sống trong căn nhà chưa đầy 3m2
Nằm sâu trong con ngõ nhỏ trên phố Thuốc Bắc (Hoàn Kiếm, Hà Nội), có một "căn nhà" vỏn vẹn 3m2, rộng 1m và cao chưa đầy 1,4m. Đây cũng chính là nơi sinh hoạt suốt 25 năm qua của cụ ông Chu Văn Cao (70 tuổi) và con trai gần (30 tuổi).
Vào được nhà phải đi qua con ngõ sâu hun hút, không có ảnh sáng. Cầu thang đi lên chỉ vừa được 1 người. Căn nhà nhỏ đến nỗi người ở trong nhà chỉ có thể nằm hoặc ngồi, muốn di chuyển chỉ có thể bò mà không thể đứng thẳng được.
Nếu khách đến nhà chơi chỉ có thể ngồi cầu thang, còn nếu ngồi trong phải cho chân ra ngoài mới đủ diện tích. Căn nhà với tiêu chí năm không: Không ánh sáng, không cửa, không có chỗ nấu ăn, không điện, không nước và chẳng có nhà vệ sinh. Nó chẳng khác gì một bao diêm thu nhỏ, toàn bộ tường gạch đã cũ kỹ, nhiều đoạn tróc lở vá chằng vá chịt. Mùa hè, căn nhà nóng không khác gì "lò bát quái", mùa đông thì rét thấu da thịt.
Do cuộc sống khó khăn, vì căn nhà chỉ đủ chỗ cho 2 người đàn ông nằm nghiêng khi ngủ, nên chàng trai trẻ dù đã đến tuổi thành gia lập gia đình nhưng chưa bao giờ dám tính chuyện lấy vợ.
Nơi ông ở cũ kỹ, boc tróc là gác xép tầng 2
Ngồi trong căn "biệt thư" của mình ông Cao cười bảo: "Tôi ở đây được khoảng 25 năm rồi, cuộc sống 2 bố con cũng gặp khó khăn nhưng tôi vô tư lắm, chả bao giờ sợ khổ. Tôi luôn nhìn ra ngoài xã hội thấy nhiều người còn chẳng có chỗ ngủ, tự an ủi mình còn sướng chán, dù gì đây cũng là 'biệt thự' của riêng mình cơ mà, nghĩ vậy sẽ giải toả mọi khó khăn".
Nói xong, ông Cao chỉ tay vào chiếc đèn bàn, không có ánh sáng ông dùng dây điện từ nhà khác thắp sang, không có gió thì ông bật quạt, không có nước, nhà vệ sinh ông dùng dưới sân tập thể, không có chỗ nấu cơm ông ăn cơm quán. Cuộc sống của 2 cha con ông suốt mấy chục năm chỉ có vậy.
"Tôi ăn uống, sinh hoạt ngoài xã hội. Chỗ này chỉ để ngồi đọc sách báo và ngủ. Gần 60 năm nay tôi toàn cơm hàng, cháo chợ, không quen ăn cơm nhà, con trai tôi cũng vậy. Còn mỗi dịp Tết đến, quán xá đóng cửa, tôi lại sang nhà bạn bè, anh em, họ hàng", ông Cao nói.
Gần 60 năm chưa được ăn cơm gia đình đúng nghĩa
Theo lời ông Cao, đã rất lâu rồi ông không ăn được bữa cơm gia đình đúng nghĩa, ông chỉ nhớ ngày ông ăn được bữa cơm tự nấu khoảng 60 năm trước. Nói rồi ông xua tay lên trần nhà bảo, ông chỉ cảm thấy bất tiện nhất là lúc đi ngủ, khi con ông đã lớn, hai bố con thường phải nằm nghiêng hoặc áp sát vào mép tường vì diện tích quá chật.
Nhớ lại mấy chục năm trước, ông Cao nói, năm 1993, do làm ăn thua lỗ ông phải bán toàn bộ tầng 1 để trả nợ. Không có chỗ ở, ông ngăn tạm gác xép tầng 2 này làm chỗ sinh hoạt.
Con ngõ đi vào căn nhà có một không hai của ông Cao
Bản thân hài lòng với cuộc sống hiện tại: “Vợ chồng tôi chia tay từ khi con trai 6 tuổi, đến nay cháu đã gần 30 tuổi rồi. Cũng kể từ đó tôi một mình nuôi con, thi thoảng cô ấy cũng gặp con, hay con cũng sang thăm cô ấy. Giờ cô ấy cũng có hạnh phúc của riêng mình", ông Cao chia sẻ.
Khi hỏi về tương lai của con trai ông, Cao cười bảo: "Tôi chỉ có thể giúp con đến như vậy, từ nhỏ nó cũng hiểu rõ điều này. Do vậy, cuộc sống sau nay có như thế nào cũng phải tự nó quyết định".
Điều khiến ông ái ngại nhất là sau này nếu con lấy vợ không biết sẽ xoay sở ra sao trong căn nhà chỉ vỏn vẹn chưa đầy 3m2 này.
"Nếu nó lấy vợ, vợ chồng tu chí làm ăn, ra ngoài thuê rồi nuôi con chứ chỗ này chỉ 2 bố con tôi ở được thôi. Mà cũng chỉ có tôi mới ở được", ông cười nói.
Xong rồi ông lại gạt tay và bảo: "Nghĩ vậy thôi chứ cứ phải lac quan để sống, ai cũng có ước mơ nhưng đừng mơ mộng quá, nó phải đúng với hiện thực. Tôi luôn nói và động viên con cố gắng.
Chẳng ai nghèo hèn mãi được, cứ chăm chỉ làm ăn, ắt có lúc trời thương. Ai rồi cũng có cuộc đời của riêng mình. Bản thân phải có trách nhiệm để quyết định lấy số phận. Tôi cũng không thể lo con trai mình cả đời".
Hàng ngày ông thường đọc báo để giải trí
Để lấy tiền trang trải cuộc sống hàng ngày, ông Cao hàng ngày đi làm phụ việc cho vài quán cafe để kiếm miếng cơm sống qua ngày. Khi được hỏi khi không thể đi được nữa ông sẽ ra sao? ông chỉ nói: "Tôi đã tính toán hết cả rồi".
Ông Cao nói mình sống đơn giản nên dễ bằng lòng với cuộc sống khó khăn. Điều quan trọng nhất là ông vẫn tự lực sống qua ngày, thấy hài lòng và vui vẻ, hạnh phúc với những công việc mình đang làm.