Sáng 21/9/1997, anh Guo Gangtang, người tỉnh Sơn Đông, rời nhà sớm như thường ngày để đến làm việc ở mỏ than gần đó. Vợ anh lúc này đang nấu cơm trong bếp, còn cậu con trai 2 tuổi Guo Zhen thì chơi một mình ngoài sân.
Hôm đó, một người phụ nữ lạ mặt được cho là đã tiếp cận cậu bé và dùng chiếc khăn tay để bịt mặt em. Đến khi anh Guo đi làm về, con trai đã biến mất từ bao giờ.
Theo Shanghaiist, hàng chục người dân làng Litaitun, đã nhanh chóng tiến hành tìm kiếm Zhen ở khắp nơi, thậm chí ra cả trạm xe buýt địa phương, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng cậu bé cũng như người phụ nữ lạ kia.
Tin rằng con trai đã bị bắt cóc và đưa đi xa, anh Guo bắt đầu lùng sục mọi tờ báo để tìm manh mối và gửi hàng nghìn lá thư cho phòng cảnh sát, các tình nguyện viên, họ hàng, bạn bè và người quen của bạn bè trên khắp Trung Quốc để tìm con.
Guo đi khắp mọi nơi, mang theo một ít đồ ăn và sống với thậm chí chỉ 11 nhân dân tệ (khoảng gần 40.000 đồng) mỗi ngày. Anh cắm một chiếc cờ trên xe máy với khuôn mặt của cậu con trai được chụp khi 2 tuổi. Đi đến đâu, Guo cũng thu hút sự chú ý với câu chuyện dài của mình.
Trong suốt hành trình dài đó, Quo đã rong ruổi trên xe máy trong lúc đói, phải trú dưới một cây cầu hoặc bên trong một ngôi đền. Và anh đã từng phải gánh khoản nợ 200.000 nhân dân tệ (hơn 700 triệu đồng) vì những chi phí tìm kiếm con trai.
Trong 21 năm qua, Guo đã đi đến 29 tỉnh, thành phố và nhiều vùng khác nhau của Trung Quốc để tìm con. Anh đã chạy hơn 400.000km, lớn hơn khoảng cách giữa Trái Đất và Mặt Trăng với 10 chiếc xe máy.
"Chỉ khi tôi đang trên đường để tìm con, tôi mới cảm thấy mình như một người cha", Guo đã từng nói như vậy.
Nhưng dù cố gắng đến đâu thì may mắn vẫn chưa mỉm cười. Anh vẫn chưa thể tìm thấy con trai của mình. Nhưng đổi lại, trong cuộc hành trình của mình, anh đã tìm được ít nhất 7 đứa trẻ bị mất tích trở về với gia đình của chúng.