Tôi không ngờ rằng mình lại chính là nàng dâu bị lạnh nhạt trong gia đình nhà chồng. Tôi lấy chồng đã được 7 năm, trong quá trình làm dâu không làm điều gì quá đáng với bố mẹ chồng, tình cảm bố mẹ con cái đều tốt đẹp. Tôi là người khéo vun vén biết tiết kiệm nên ngoài các khoản đóng góp chung với chồng, tôi còn để dành riêng được 400 triệu.
Từ trước khi lấy chồng, tôi biết tâm nguyện của bố đẻ là gả con gái cho nhà có điều kiện để sau này con báo hiếu mua cho bố chiếc ô tô để chạy. Nhưng thực sự là nhà chồng tôi không giàu, do không nhờ vả được gì nên tôi mới tự thân tích cóp để sau này mua xe cho bố.
Khi đã có được khoản tiền đó, tôi mới nói với chồng, chỉ mang tính thông báo chứ không hề nghĩ cần thiết phải xin phép chồng là tôi sẽ mua xe cho bố bằng chính tiền tôi dành dụm được. Chồng tôi lập tức nổi đóa đến đỏ mặt, anh hỏi ngược lại “thế bố chồng của em thì sao?”.
Tôi giải thích đi giải thích lại cho anh hiểu, tôi không hề lấy xu nào của nhà chồng, không hề lấy xu nào từ quỹ tiết kiệm chung của hai đứa để mua xe cho bố đẻ. Nhưng chồng tôi bảo thế thì tôi phải chứng minh được đó là tiền của tôi. Cảm giác đầu tiên của tôi là tức giận, cảm giác thứ hai là thất vọng và cảm giác thứ ba là oan ức.
Suốt 7 năm qua, mẹ chồng yêu cầu nộp tiền ăn mỗi tháng 3 triệu tôi đều đóng đủ. Chồng yêu cầu nộp bao nhiêu để làm quỹ chung thì tôi đều nộp bấy nhiêu. Số tiền dư tôi có được là từ thời con gái, đến sau đó là làm thêm ngày đêm, nhận đi dự án điên cuồng mới có được. Bây giờ thì chồng bắt tôi phải chứng minh với chả chứng tỏ. Tôi nghĩ, nếu tôi dùng số tiền này mua xe cho bố chồng thì anh chắc chẳng vặn vẹo thế này.
Chuyện này đến tai bố mẹ chồng tôi khiến mọi chuyện nghiêm trọng hơn rất nhiều. Tuy chưa hề nói thẳng, nhưng tôi biết mẹ chồng gọi tôi là “nuôi ong tay áo”. Bà còn nói tôi “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”. Tôi là con bố tôi, nay tôi có tiền và muốn báo hiếu, thế có gì là sai?
Bố chồng tôi đã gọi tôi ra với tư cách “bố con tâm sự thật với nhau”. Bố nói nếu nhà chồng không tạo điều kiện cho tôi ra ngoài làm thêm thì tôi sẽ không bao giờ có được số tiền ấy. Thế nên bây giờ người tôi cần báo hiếu là họ chứ không phải bố mẹ đẻ. Tôi nghe thế là nghẹn ngào vì cục uất lên đến tận cổ.
Mẹ chồng tôi con chêm ngay vào “con gái gả rồi cũng giống như bát nước đổ đi, bây giờ con H. (em chồng tôi) có mang về đây cả cái biệt thự mẹ cũng không ham”. Ý tứ của bố mẹ chồng tôi thế là quá rõ, nghĩa là bây giờ tôi không được mua sắm gì cho bố đẻ cả.
Hằng ngày chạm mặt bố mẹ chồng, mẹ chồng tôi đều hỏi “thế nào, đã thông chưa?”. Tôi chỉ cười cười cho qua chuyện, thông suốt thế nào được khi tôi và bố đẻ phải chịu thiệt thòi như thế.
Nhưng cuộc chiến với chồng tôi mới là bão táp nhất. Anh nói tôi lâu nay ngấm ngầm ghê gớm, bố mẹ anh thương tôi như thế mà tôi chỉ biết làm lợi cho nhà đẻ. Tôi cáu tiết lên mới nói hỗn “anh tài giỏi thì anh đi mà tự kiếm tiền mua xe cho bố anh, sao bây giờ lại tước đoạt của tôi?”. Kết quả là cả tuần nay chồng tôi mang chăn chiếu ra sofa ngủ.
Bố mẹ chồng tôi thấy thế càng được thể lạnh nhạt với tôi. Không khí lúc nào cũng nặng nề lạnh lùng như nhà băng. Bố chồng vốn tình cảm và vui vẻ với tôi là thế bây giờ cũng trở mặt. Tôi đi đường trước, bố vòng đường sau. Tôi ra phòng khách bố vào phòng bếp, tôi ra đến phòng bếp thì bố bỏ về phòng riêng.
Biết thế tôi lẳng lặng mua xe cho bố đẻ mà chẳng nói gì với chồng. Nhưng tôi đâu ngờ được sự thể lại rắc rối như thế. Cả nửa tháng nay bố đẻ tôi gọi con rể, anh cũng giả vờ bận không nghe hoặc từ chối khéo để gác máy. Thái độ anh như thế tôi cũng chẳng muốn xuống nước làm hòa.
Bây giờ làm thế nào thì được nhỉ? Vì một chút tiền mà bố mẹ và chồng vợ dễ dàng quay lưng lại với nhau, gia đình thì xáo trộn vậy sao? Còn con gái đã lấy chồng như tôi, muốn báo hiếu cũng không được? Tôi không dám kể cho người ngoài vì sợ xấu hổ, chỉ mong mọi người cho tôi một lời khuyên.
Nguồn HVTC confessions