Thứ sáu, 29/03/2024 | 21:33
RSS

Khó tin cuộc sống dưới tán rừng Tam Đảo của người phụ nữ mất chồng hóa điên dại

Thứ năm, 31/10/2019, 12:13 (GMT+7)

Nỗi đau mất chồng khiến chị Hai suy sụp rồi hóa điên dại. Bi kịch tiếp tục ập đến khi người con gái duy nhất của chị Hai cũng mắc bệnh như mẹ. Người thân dựng cho chị Hai ngôi nhà nhỏ dưới chân đồi, hai mẹ con sống ẩn dật, tách biệt với thế giới bên ngoài.

Bi kịch ập xuống khi chồng qua đời

Lần tìm về thôn Đồng Bùa, xã Tam Quan (huyện Tam Đảo, tỉnh Vĩnh Phúc) hỏi đến hoàn cảnh của chị Lâm Thị Hai (SN 1972) có con gái tên Xuân (SN 1994) cùng mắc bệnh tâm thần thì ai ai cũng biết. Theo chỉ dẫn của người dân, chúng tôi tìm đến được nhà bà Hoàng Thị Ba (70 tuổi, mẹ ruột chị Hai).

Bà Ba dẫn chúng tôi vượt qua con suối trơn trượt, men theo lối đi nhỏ đầy cỏ dại để đến ngôi nhà lụp xụp ẩn khuất sau những rặng cậy. "Nhà nó (chị Hai - PV) đó", bà Ba chỉ tay về phía ngôi nhà xập xệ giới thiệu với PV. 

Cả 2 mẹ con chị Hai đều bị bệnh tâm thần sống trong túp lều lụp xụp nằm ở chân núi cách biệt với thế giới bên ngoài.
Ngôi nhà xiêu vẹp của 2 mẹ con chị Hai nằm lạnh lẽo dưới chân đồi.

Vừa thấy người lạ xuất hiện, chị Hai lấm lét tỏ ra sợ hãi rồi chạy một mạch lên đồi trốn mất tăm. Nhà của chị Hai rộng vỏn vẹn 10 mét vuông, được lợp bằng tấm bro xi măng và xây bằng đất xung quanh. Do từ lâu không được sửa sang nên những tấm lợp xiêu vẹo, hở trên trống dưới, gió rít qua kẽ hở tạo nên âm thanh như có vô số người đang huýt sáo.

Nhà chị Hai chẳng có cửa, bức tường đất xuống cấp hở từng mảng toang hoác. Bên trong căn nhà chất đủ thứ vật dụng cáu bẩn vứt tứ tung bốc mùi nồng nặc do lâu không được dọn dẹp. Nhà cũng chẳng có điện, muỗi bay như vãi trấu.

Chị Hai là con thứ 2 trong một gia đình có 8 anh em. Trước chị cũng bình thường như bao cô gái cùng thôn quê khác. Sau khi lập gia đình với anh Trương Văn Ba, (người ở xã Đại Đình, Tam Đảo) và sinh được người con gái Trương Thị Xuân, do sức khoẻ yếu nên anh Ba ốm yếu nên gia đình rơi vào túng quẫn. 

Bi kịch ập đến khi anh Ba được xác định mắc bệnh hiểm nghèo. Dù đã cố gắng đi chữa trị nhưng sau đó anh đã không chống chọi lại cơn bạo bệnh và qua đời khi tuổi đời còn quá trẻ. Chồng mất, khiến chị Hai đau đớn đến suy sụp.

Kể từ khi mất đi người bạn đời, dường như chị Hai không thể vượt qua được vết thương trong lòng. Chị cứ ra ngẩn vào ngơ như người mất hồn và ít lâu sau rơi vào trạng thái không còn làm chủ được suy nghĩ và hành động của bản thân.

Cả 2 mẹ con chị Hai đều bị bệnh tâm thần sống trong túp lều lụp xụp nằm ở chân núi cách biệt với thế giới bên ngoài.
Tường được dựng bằng tôn và xây đất xung quanh.

"Nó suy nghĩ về chồng nhiều quá, trong khi gia đình khó khăn nợ nần nên áp lực rồi bị thần kinh từ đó, đã mấy chục năm rồi. Đưa 2 mẹ con nó về đây rồi mấy anh em họ hàng cùng nhau dựng cho nó cái nhà nhỏ sống ở đó. Cái Xuân ở với mẹ được đến năm 10 tuổi rồi dần dần cũng bị như mẹ nó. Nhìn con, nhìn cháu ngẩn ngơ tôi đau thắt ruột gan", bà Ba chia sẻ.

Từ khi bị tâm thần, 2 mẹ con chị Hai nương tựa vào nhau sống ẩn mình dưới chân đồi. Hàng ngày, Xuân cứ đi lang thang khắp nơi. Có bận, Xuân đi rồi lạc đường, người thân họ hàng lại cùng nhau đi tìm kiếm rồi đưa chị về. Thế nhưng cách đây 5 tháng, Xuân đi khỏi nhà và mất tích từ đó. Gia đình vẫn cố gắng tìm kiếm khắp nơi nhưng đành bất lực, không biết bây giờ người con gái ngớ ngẩn này sống chết ra sao.

Mờ mịt tương lai

Trước đấy vì Xuân cứ bỏ đi rồi quên đường về khiến gia đình khổ sở đi tìm nên nhiều người khuyên nên mua xích về xích lại. Thế nhưng, bà Ba không đồng ý với cách làm này vì như thế nhìn cháu sẽ rất xót xa.

Khác với người con tâm thần, chị Hai không đi đâu khỏi nhà, chị chỉ trốn lên quả đồi phía sau nhà mỗi khi gặp người lạ. Bà Ba từng nhiều lần khuyên nhủ chị ra ở cùng với bà để tiện chăm sóc nhưng chị Hai không chịu.

"Tôi khuyên nó nhiều lắm nhưng nó không nghe, nhiều lần gọi nó ra ăn cơm nó cũng lắc đầu. Giờ ở một mình cũng không biết làm gì, nhà cửa cũng không biết dọn dẹp. Tôi thì có tuổi rồi, ở nhà cũng phải chăm lo cho đứa con gái út cũng không được bình thường nên chỉ thỉnh thoảng sang dọn cho nó. Thế nhưng, dọn được một lúc, nó lại ném hết tất thảy mọi thứ", bà Hai buồn bã nói.

Cả 2 mẹ con chị Hai đều bị bệnh tâm thần sống trong túp lều lụp xụp nằm ở chân núi cách biệt với thế giới bên ngoài.
Đồ đạc bên trong nơi sinh sống của hai mẹ con.

Xuân bỏ đi triền miên nên ở nhà chỉ có một mình chị Hai. Tuy nhiên, chị Hai cũng chẳng biết tự cơm nước cho mình, bà Ba và người anh trai cả sinh sống gần đó là anh Lâm Văn Sinh (SN 1970) phải thay phiên nhau chăm sóc cho chị Hai. 

Nhắc đến người em gái, anh Sinh xót xa: "Từ khi em tôi mắc bệnh thì không biết tự chăm sóc bản thân, sinh hoạt cá nhân. Quanh năm 2 mẹ con chị chỉ biết trông cậy vào tiền trợ cấp dành cho người khuyết tật cùng với mớ rau bát gạo của người thân và hàng xóm hỗ trợ.

Kinh tế gia đình tôi khó khăn, nuôi mấy người con ăn học cũng vất vả nhưng vẫn cùng mẹ tôi hỗ trợ lương thực cho Hai. Mẹ tôi thì tuổi cao rồi không làm được gì còn phải chăm lo cho đứa út cũng không bình thường ở nhà nên chẳng thể ở bên Hai suốt ngày. Nhìn em ra nông nỗi này tôi cũng đau lòng lắm".

Trao đổi với PV, ông Phùng Quang Đạt, Chủ tịch UBND xã Tam Quan cho biết: "Chính quyền địa phương cũng đã thực hiện các chương trình trợ cấp hàng tháng cho người khuyết tật và các chương trình hỗ trợ hết mức có thể để hỗ trợ chị Hai cùng con gái.

Tuy nhiên, sự giúp đỡ hỗ trợ cũng có hạn nên mẹ con chị Hai vẫn rất đáng thương. Bà Ba tuổi cao sức yếu, nhà lại khó khăn nên tương lai của mẹ con chị Hai quả thật rất nan giải", ông Đạt cho biết.

Nguyễn Long
Theo Đời sống Plus/GĐVN