Còn nhớ ngày tôi bước chân về làm dâu nhà chồng, tôi đã nói với anh thế này: “Chúng mình nhất định chỉ ở đây 2 tháng, không hơn không kém rồi ra ngoài thuê nhà.
Không có tiền thì đi ở thuê chứ còn sống chung với mẹ chồng, bố chồng, em nhất định không chịu. Em sợ nhất cái ảnh bị soi mói, khó chịu đến cùng cực. Sống phải thoải mái, khó chịu thì sống làm gì”.
Chồng ậm ờ cho xong nhưng tôi biết anh chẳng ưng gì chuyện đó. Anh là con một trong nhà nên cũng ngại phải ra ngoài ở riêng. Không nắm chắc phần thắng nhưng tôi tin là mình sẽ thuyết phục được chồng không ở chung.
Cuộc sống hòa thuận vui vẻ, tất nhiên cũng có những lúc bất đồng quan điểm. (Ảnh minh họa)
Nhưng, sống với gia đình chồng hai tháng, tôi không cảm thấy khó chịu, ức chế như tôi nghĩ. Mẹ ân cần, chu đáo, chăm sóc chúng tôi đến nơi đến chốn. Sáng sáng mẹ dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà và chưa từng gọi chúng tôi dậy sớm.
Lần nào mẹ cũng cơm nước tinh tươm trước khi chúng tôi đi làm về, quần áo mẹ cũng thu sẵn. Có lúc tôi nấu ăn không ngon, mẹ nhẹ nhàng góp ý. Có lúc mẹ cũng to tiếng mắng mỏ nhưng không chỉ mắng riêng tôi. Dù mẹ quát tháo nhưng tôi không thấy sợ hãi mà còn cảm giác như mẹ đang dạy bảo con cái ruột thịt trong nhà.
Cuộc sống hòa thuận vui vẻ, tất nhiên cũng có những lúc bất đồng quan điểm. Ai cũng vậy, ngay cả bố mẹ đẻ cũng còn khiến mình có lúc khó chịu huống hồ bố mẹ chồng và con dâu, chưa thực sự lâu dài để có đủ thời gian hiểu nhau. Tôi biết mẹ tốt, yêu thương, quan tâm chúng tôi và coi tôi như con gái nhưng tôi vẫn sợ.
Nghe lời bạn bè, “Chẳng có gì tốt bằng ra riêng đâu chúng mày ạ, cứ ở riêng là không có điều tiếng gì. Các cụ bảo ‘xa thương gần thường mà’, càng xa càng nhớ nhau. Vợ chồng mày sướng thật, có mẹ chồng quan tâm nhưng biết đâu ngày nào đó bà thay tính đổi nết. Với lại, ở riêng vợ chồng có không gian riêng tư hơn”.
Bạn tôi nói không sai và mẹ cũng không có gì sai nhưng tôi vẫn nghe lời bạn bè và nghĩ thông tất cả nên bắt bằng được chồng ra riêng. Ngày dọn ra ngoài, mẹ buồn lắm nhưng vẫn cố gắng kiềm chế. Có hai ông bà hiu quạnh, mẹ buồn…
Sau hôm nhận được tiền gửi vào tài khoản, tôi đã vô cùng xúc động và bàn với chồng, chuyển về sống chung với bố mẹ, để gia đình vui vầy, con cháu gần ông bà cho ông bà vui vẻ tuổi già. (Ảnh minh họa)
Những ngày có giỗ chạp chúng tôi vẫn về. Dịp này, Tết dương đến rồi, tôi định về chơi với bố mẹ, cho cháu về nhưng mẹ lại gọi lên bảo cho chúng tôi 30 triệu để đi chơi, du lịch nước ngoài cũng được cho bõ những ngày tháng đi làm vất vả.
Có lúc tôi thấy có phải mình đã quá ích kỉ hay không? Mẹ đối xử với mình như con gái, coi mình như ruột thịt, quan tâm, chăm sóc không bắt mình làm gì, thế mà mình lại cứ khăng khăng ra ngoài để bố mẹ cô đơn, nhớ con nhớ cháu.
Bằng lòng là ai ai cũng có lúc mâu thuẫn, nhưng cái được và cái mất của việc sống chung với mẹ chồng nó rất gần nhau. Vì cuộc sống có gì là hoàn hảo đâu. Mình phải tích cực, phải ghi nhận điều tốt và sống vui vẻ, thoải mái. Tôi chợt nhận ra mình đã không làm được gì cho bố mẹ lại luôn để bố mẹ gánh trách nhiệm và sự lo lắng dành cho các con.
Sau hôm nhận được tiền gửi vào tài khoản, tôi đã vô cùng xúc động và bàn với chồng, chuyển về sống chung với bố mẹ, để gia đình vui vầy, con cháu gần ông bà cho ông bà vui vẻ tuổi già.
Tôi cũng biết, cuộc sống có muôn vàn điều khó nói, khó tránh nhưng chỉ cần làm sao để dung hòa thì cái gì cũng sẽ tốt. Chẳng có lý gì mẹ đối xử tốt với tôi như vậy tôi lại lúc nào cũng mang rào cản mẹ chồng nàng dâu để đối đãi với mẹ mình?