Tôi xuất thân từ một vùng quê xứ Nghệ có truyền thống hiếu học, gửi gắm ước mơ thành đạt vào những trang sách từ thời niên thiếu. Thi đại học, tôi trúng tuyển vào ngôi trường có tiếng của Thủ đô với số điểm khá cao, luôn giành học bổng qua các kỳ thi. Hơn nữa, để đỡ cha mẹ tiền học phí, tôi thường đi làm thêm một số công việc như gia sư, chạy bàn. Tất cả chỉ mong ra trường kiếm được một công việc tốt, sang trang được cuộc đời.
Tôi cắm đầu lo học, không tha thiết chuyện yêu đương mặc dù có nhiều em khóa dưới mến mộ, nhiều bạn cùng lứa thầm thương trộm nhớ. Nhưng rồi, tôi lại không vượt qua được người đàn bà ấy.
Tôi đã không cưỡng được sức quyến rũ của chị. Ảnh minh họa
Tôi đã từng nghĩ người yêu sau này cũa mình sẽ là một cô gái hiền lành, nết na, trong sáng. Vậy mà, tôi lại chết mê chết mệt một người đàn bà đã từng trải. Cô ấy hơn tôi 5 tuổi, chúng tôi tình cờ gặp nhau trong một lần tôi đi chạy bàn tại quán café buổi tối. Hôm ấy, tôi đã chứng kiến cảnh em (tôi vẫn gọi cô như thế) và người tình chia tay, người đàn ông buông những lời vô tâm rồi lạnh lùng đứng dậy ra đi, bỏ lại em ngồi chưng hửng với nỗi cô đơn tuyệt vọng.
Vậy mà em không hề khóc, em nhắm mắt thở dài rồi nhếch mép cười rất nhẹ. Chỉ thế thôi mà mọi muộn phiền quanh em như tan biến hết, chỉ thế thôi mà con tim khô cứng của tôi thổn thức không nguôi. Tôi đã chủ động đến làm quen và bắt tay ngay vào một cuộc tình chị em đầy say đắm nồng nàn.
Em làm ở một thẩm Mỹ viện với thu nhập khá. Ngồi bên em, đi chơi với em hầu như chẳng bao giờ em nhắc tới chuyện quá khứ hay tương lai, chẳng bao giờ em nói tới ước mơ hoài bão hay những mục tiêu cao cả nào. Tôi bỗng nhiên thấy đôi vai mình cũng nhẹ nhõm lây, thấy không có áp lực hay trách nhiệm gì hết, chúng tôi cứ vui, cứ sống với hiện tại, chẳng cần lo nghĩ đến ngày mai.
Bạn bè biết chuyện chê cười tôi cũng mặc kệ. Đến nỗi mà khi phát hiện ra em hiện là một bà mẹ đơn thân đã có cậu con trai 4 tuổi tôi chẳng những không xa rời em mà còn yêu em hơn, thương xót cho em hơn. Thế là tôi dọn về ở với hai mẹ con em.
Trong những tháng ngày tôi lận đận ra trường xin việc có em luôn ở bên giúp đỡ, mấy tháng liền tiền nhà cửa, ăn uống sinh hoạt cũng một tay em lo liệu, tôi bù đắp lại bằng sự nhiệt tình trong việc chăm sóc hai mẹ con em, nhiều hôm em đi làm muộn tôi phải đi đưa đón con trai em đi học, chăm sóc nâng niu nó đến từng miếng cơm cốc sữa lúc ốm đau. Tôi thực lòng coi con em như con mình.
Tôi đã yêu thương, chăm sóc hai mẹ con hết lòng. Ảnh minh họa
Thế nhưng đời như con tạo xoay vần đầy trớ trêu.
Bữa ấy, tôi đang thử việc ở một công ty lớn có vốn nước ngoài. Tôi dồn hết tâm huyết và công sức để thể hiện bản thân mong đợi đến ngày cuối cùng của đợt thử việc, ngày mà tôi trải qua bài test để trở thành nhân viên chính thức của công ty. Vậy mà, sáng hôm ấy, khi đang làm bài, tôi nhận được cuộc gọi gấp gáp của em bảo về đón con ngay vì nó đang sốt xình xịch ở lớp.
Tôi cũng chả còn tâm trạng làm bài, chóng vánh nộp bài rồi phi như bay về lớp đón con, một mình đưa nó đi khám bác sĩ bởi em đang bận đi làm ở tỉnh xa. Con bị sốt vi rút phải nằm truyền nước và nghỉ ngơi, lại một mình tôi ngồi so gối trông con, không mảy may so đo, tính toán, chỉ những mong con khỏe lại còn em yên tâm làm việc sớm trở về.
Đang nửa tỉnh nửa mê trông con, tôi chợt nhận được một tin nhắn từ số lạ “đến quán đón vợ mày về đi”. Cứ nghĩ người ta nhắn nhầm số, nhưng linh tính như mách bảo tôi điều gì đó. Tôi phóng như bay đến địa chỉ mà tin nhắn hướng dẫn, vừa mới đỗ xe ngoài quán đã thấy em say sưa lả lướt cạnh một người đàn ông không lạ, người tình cũ của em.
Em đang khóc, đang giằng xé anh ta, rồi em cào cấu, vồ vập ôm ấp, có lúc lại quỳ xuống van xin “hãy về với em đi anh, em sai rồi, em chưa lúc nào thôi yêu anh cả”.
Sự phản bội không đau bằng điều mà tôi đã nghe được. Ảnh minh họa
Người đàn ông khó chịu xô ghế đứng dậy vô tình đẩy em ngã, tôi lập tức chạy đến đỡ em, vừa định túm áo anh ta hỏi tội vì hành động thô lỗ vừa rồi thì em quay ra nhìn tôi đầy lạnh lùng cáu giận: “Nhóc con mày đến đây làm gì, cút ngay”.
Người đàn ông lắc đầu “Vợ mày say rồi đầy, đưa nó về đi, đừng làm phiền tao nữa”. Như chỉ đợi có vậy, cố ấy vội níu tay áo anh ta, rồi chỉ mặt tôi cười ha hả: “Vợ ư, anh nói em là vợ nó ư, nó chỉ là thằng ô sin của em và con mình thôi, nó bám váy em mấy tháng nay rồi anh không biết à”.
Dường như tôi chỉ nghe được có thể rồi đi, âm thanh tôi nhớ nhất là tiếng con tim tôi vụn vỡ.
Từ ngày đó, tôi chưa bao giờ gặp lại mẹ con em. Đơn giản chỉ thế thôi, và đó chính là mối tình đầu mặn đắng của tôi.