Sau một thời gian qua lại, chàng thợ ảnh đem lòng yêu cô gái. Tuy không được đáp lại, nhưng chàng trai vẫn kiên trì tấn công…Anh ta liền đề nghị cô gái về sống chung và ký một quy ước, nếu cảm thấy hợp thì đến với nhau, không hợp thì chia tay. Trong thời gian sống chung, cả hai phải tôn trọng quyền tự do riêng tư của đối phương. Chẳng ai ngờ chính thời gian sống chung đó đã khiến sau này chàng thợ ảnh phải nhận kết cục bi thảm, chết dưới tay sát thủ mà cô gái kia thuê. Vậy giữa họ đã xảy ra vấn đề gì?
Chụp ảnh cưới mà không lấy
Tiết Quân (28 tuổi), thợ chụp ảnh của một tiệm áo cưới ở thành phố Bảo Định (tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc).
Mùa hè năm 2005, một nhân viên cho Quân biết có bộ ảnh cưới đã nửa năm không có người đến lấy. Đây là bộ ảnh có thể nói là rất thành công của Quân. Cô dâu trong bộ ảnh có dung mạo xinh đẹp, thân hình cân đối, nước da trắng, hầu như khi chụp ảnh không cần hóa trang gì nhiều. Bộ ảnh đẹp như vậy mà không ngờ sau khi chụp xong chủ nhân lại không đến lấy khiến người ta không khỏi ngạc nhiên.
Sau nhiều lần điện thoại, cuối cùng Quân cũng liên lạc được với chủ nhân của bộ ảnh, đó cũng chính là cô dâu tên Vương Nhuận.
Với giọng nói nhỏ nhẹ, pha lẫn chút buồn bã thương cảm, Nhuận nói mình không muốn bộ ảnh ấy nữa, đề nghị Quân giúp mình tiêu hủy đi. Quân phán đoán cô dâu và chú rể trong bộ ảnh gặp vấn đề về tình cảm nên mới quyết định như vậy.
Tuy nhiên, Quân không muốn hủy tác phẩm mà mình yêu thích, hơn nữa khuôn mặt xinh đẹp của cô dâu cứ phảng phất hiện lên khiến Quân có tình cảm đặc biệt với cô.
Với con mắt của một nhiếp ảnh gia, Quân có sự lĩnh hội đặc biệt với cái đẹp. Quân cho rằng, bình thường, những người phụ nữ đẹp thì thường thiếu nội tâm, còn nội hàm phong phú thì thường thiếu cái đẹp bên ngoài. Còn Nhuận dường như hội tụ cả hai yếu tố, sắc đẹp và nội tâm phong phú.
Vì vậy, Quân giữ lại bộ ảnh, sau đó dùng kỹ thuật chỉnh sửa, cắt bỏ hình chú rể, chỉ giữ lại hình cô dâu xinh đẹp yêu kiều chèn vào những phong cảnh lãng mạn. Sau khi chỉnh sửa xong, Quân gọi điện hỏi địa chỉ của Nhuận rồi tự tay đem đến cho Nhuận. Thế nhưng, hôm đó Nhuận lại có việc gấp phải đi, Nhuận bảo Quân gửi lại bộ ảnh cho chủ nhà.
Mấy hôm sau, Nhuận đến chỗ Quân cảm tạ đồng thời tỏ ý muốn trả tiền công chỉnh sửa bộ ảnh cho Quân. Tuy nhiên, Quân vội từ chối vì bộ ảnh đó Quân làm trong lúc rảnh rỗi. Nhuận thấy vậy nên mời Quân đi ăn cơm. Tối hôm đó, qua nói chuyện Quân mới biết câu chuyện của Nhuận.
Từ trong ảnh bước ra đời thực
Nhuận vốn xuất thân từ một vùng quê ở tỉnh Cam Túc đến Bảo Định học đại học rồi vào làm kế toán cho một doanh nghiệp liên doanh. Chú rể trong bộ ảnh của Nhuận là người bạn học, họ yêu nhau 3 năm, đã định ngày kết hôn. Nhưng trước ngày cưới, bạn trai Nhuận phản bội cô để đi theo người con gái khác khiến Nhuận rơi vào đau khổ tột cùng.
Nhuận thổ lộ với Quân rằng mình đang trong trạng thái thất tình, bộ ảnh tinh tế của Quân biến kẻ bội bạc kia thành những phong cảnh tuyệt đẹp, khiến Nhuận xem xong cũng thấy lòng nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Nhuận cho biết, mình ngộ ra một điều rằng, không có kẻ phản bội kia thì cuộc sống của mình vẫn rất tươi đẹp. Nhuận cảm ơn Quân giúp mình dần thoát khỏi vũng lầy cuộc sống.
Quân vui mừng an ủi Nhuận, nói mình luôn hết mình giúp cô vui vẻ. Bởi Quân cũng từng có hai mối tình buồn, nhưng đã qua rồi thì tất cả sẽ lại tốt lên. Đến bây giờ Quân vẫn không ngừng tìm kiếm tình yêu đích thực và tin rằng mình còn hi vọng thì hạnh phúc sẽ đến.
Hai người nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, cùng an ủi động viên nhau vượt qua khó khăn. Lúc này, Quân đã nhận ra Nhuận chính là cô gái mà mình đã tìm kiếm bấy lâu. Sau hôm đó, Quân thỉnh thoảng lại hẹn Nhuận đi chơi, nhưng Quân cũng cảm thấy dường như Nhuận cố ý giữ khoảng cách với mình và chỉ nói chuyện như bạn bè.
Kỳ thực, Vương Nhuận đối với Quân cũng có cảm tình, nhưng vì vết thương trong lòng khiến cô không muốn vấn vương thêm chuyện tình cảm. Vì vậy cô luôn giữ thái độ bình thường với Quân. Tuy nhiên, Quân vẫn kiên trì theo đuổi Nhuận, mọi việc làm, lời nói đều hết sức quan tâm đến cô nên dần dần tình cảm của hai người cũng có chuyển biến, gần gũi nhau hơn.
Một ngày tháng 10, Quân lần đầu bộc bạch tình yêu của mình dành cho Nhuận thì lại bị cô từ chối. Nhuận nói, mình không biết tại sao, nhưng cảm thấy tình yêu là cái gì đó rất đáng sợ. Nhuận đề nghị cho mình thêm thời gian và trước hết cứ coi nhau là bạn. Quân đành phải gật đầu đồng ý.
Bản giao kèo tai họa
Mấy hôm sau, Quân đọc tạp chí, trong đó có một bài nói về chuyện tình yêu đang thịnh hành trong giới trẻ hiện nay. Đó là, nếu giữa hai người vẫn chưa quyết định yêu nhau nhưng về mặt cuộc sống vẫn cần có người khác giới chăm sóc thì họ có thể sống cùng nhau. Trong thời gian này, hai bên có thể coi nhau như tình nhân, nhưng cả hai không được phép can thiệp vào việc tình cảm của người kia. Khi một bên yêu cầu kết thúc chung sống thì bên kia phải chấp nhận vô điều kiện.
Vậy là, Quân tìm Nhuận nói yêu cầu của mình, muốn cả hai chung sống với nhau, nếu hai người có tình cảm, yêu nhau thì có thể đính hôn, làm lễ cưới. Còn nếu một bên cảm thấy không thích hợp, hoặc tìm được người khác tốt hơn thì bên còn lại sẽ chấp nhận chấm dứt sống chung.
Điều này quả hợp với tâm lý của Nhuận, bởi tuy không dám bước vào tình yêu, nhưng bình thường luôn cảm thấy cô đơn nên vẫn hi vọng một người chăm sóc mình. Nếu có thể sống cùng nhau giống như Quân nói thì có thể hiểu thêm về Quân và cũng đỡ cô đơn. Vì vậy, Nhuận đồng ý.
Cuối năm 2005, hai người bắt đầu cuộc sống chung. Để đảm bảo mọi việc không có gì đáng tiếc xảy ra. Nhuận yêu cầu lập một bản quy tắc, khi sống chung, hai bên phải đảm bảo quyền tự do, tôn trọng nhau và không được can thiệp vào việc đối phương tìm người yêu, kết giao bạn bè.
Sau khi lập xong quy ước, Nhuận chuyển về nhà Quân. Trước đó, Quân đã bỏ ra hơn 10 ngàn nhân dân tệ trang trí lại ngôi nhà rất lãng mạn. Phòng ngủ của Nhuận được sơn màu hồng, đồ đạc trang nhã, ấm áp, trên tường còn treo bức tranh Nhuận mặc áo cưới rất đẹp.
Tối đó, Quân làm một mâm cơm thịnh soạn, đều là những thứ Nhuận thích. Ăn xong, Quân pha trà cho Nhuận và bưng lên một đĩa hoa quả, sau đó mở nhạc để cả hai cùng thưởng thức. Thấy Quân chăm sóc mình ân cần, Nhuận cảm thấy ấm áp lạ thường.
Thế nhưng, trên thực tế, việc ở chung chỉ là nước cờ của Quân để chiếm lòng cô. Quân cho rằng đây là cơ hội tốt cần nắm lấy, Quân làm như vậy vì muốn Nhuận bước vào nhà mình sẽ không muốn bước ra nữa.
Thể hiện tình yêu thái quá
Quân bắt đầu thay đổi phong cách, chú ý vệ sinh, hàng ngày làm cơm ngon, trong nhà luôn có hoa tươi để đón Nhuận, chiều chuộng Nhuận như một công chúa. Cuối tuần, Quân đưa Nhuân đi dã ngoại, xem phim…
Nhuận thấy vậy cảm động không ngớt nhưng cũng rất lo lắng, nhắc nhở Quân đừng đắm đuối quá, sau này có chuyện gì sẽ dễ bị tổn thương. Tuy nhiên, những lúc như vậy Quân lại an ủi, nói Nhuận không cần phải suy nghĩ nhiều, bởi tất cả những điều Quân làm đều là tự nguyện, hơn nữa cả hai đã có quy ước, Quân sẽ tôn trọng mọi quyết định của Nhuận nên Nhuận cứ yên tâm hưởng thụ cuộc sống.
Thực ra, Quân muốn hình ảnh của mình thật hoàn mĩ trong mắt Nhuận nên luôn tìm cách biểu hiện tốt nhất. Quân cố kìm nén cảm xúc, không động chạm đến Nhuận vì sợ sẽ làm hỏng chuyện lớn. Tối một ngày, Quân nghe dự báo thời tiết có mưa lớn nên cố ý mở một bộ phim kinh dị để cả hai cùng xem.
Xem xong, những hình ảnh máu me, âm thanh kinh rợn khiến Nhuận sợ hãi không tài nào ngủ được. Nửa đêm lại có mưa lớn, sấm sét ầm ầm, Nhuận đành ôm gối sang phòng Quân. Quân thấy vậy lập tức ôm Nhuận vào lòng an ủi, nói có mình ở đây thì không cần phải sợ hãi gì, từ nay về sau sẽ không bao giờ để cô phải cô đơn. Nhuận cảm động ôm chặt lấy Quân.
Từ tối hôm đó, Quân đắc ý cảm thấy mục tiêu của mình đã đến gần. Dần dần, từ chỗ ngại ngùng không dám chấp nhận tình cảm của Quân dành cho mình, Nhuận đã tự nhiên và phóng khoáng hơn. Thậm chí, cô còn chấp nhận cho Quân chụp ảnh cơ thể mình. Trong lúc đó, một mặt Quân thể hiện tình yêu của mình, một mặt theo dõi Nhuận từng ly từng tí, sợ rằng sẽ bị kẻ khác cướp mất người đẹp của mình.
Một lần, Nhuận đóng cửa gọi điện thoại, gọi xong mở cửa ra phòng khách lấy nước thì thấy Quân đang nép mình vào cửa. Quân thấy vậy lúng túng nói mình đang tìm đồ.
Có lần Nhuận phát hiện Quân còn xem trộm tin nhắn của mình. Điều này khiến Nhuận cảm thấy phản cảm, bắt đầu thấy việc sống chung có gì đó bất ổn.
Sau nửa năm chung sống, ngày 1/5/2006, Quân đưa Nhuận đi du lịch rồi biểu lộ tình cảm, nói muốn kết hôn với cô. Nhuận nói tạm thời không vội nhắc đến chuyện tình cảm, vì cả hai vẫn trong giai đoạn sống chung.
Tuy nhiên, câu trả lời của Nhuận khiến Quân như bị dội gáo nước lạnh. Từ đó, Quân cảm thấy Nhuận như có ý xa lánh mình. Càng nghĩ Quân càng cảm thấy lo lắng, anh ta không hiểu tại sao Nhuận lại không chấp nhận mình. Bởi về mọi phương diện, Quân đều xứng với Nhuận, hơn nữa mình lại hết lòng vì cô như vậy mà vẫn không khiến Nhuận lay chuyển. Vì vậy, Quân bắt đầu nghi ngờ Nhuận có người đàn ông khác.
Đến lúc này, Quân đã không thể chấp nhận Nhuận yêu bất kỳ ai, bởi mình đã dành hết tình cảm cho cô, Quân nghĩ, nếu không có Nhuận thì không biết mình sẽ phải sống thế nào.
Trong lúc này, về phía Nhuận lại có một sự thay đổi lớn. Đầu tháng 6/2006, trong một lần gặp gỡ bạn bè, Nhuận quen một giám đốc đẹp trai, phong độ tên Đỗ Giang.
Lần đầu gặp mặt đã khiến Nhuận như bị hút hồn, Giang vừa nhìn thấy Nhuận cũng đã nghiêng ngả. Ít lâu sau cả hai xác định mối quan hệ yêu đương. Mấy ngày sau, Nhuận đề nghị được chuyển khỏi nhà Quân. Tuy nhiên, nói thế nào Quân cũng không cho Nhuận đi, cầu xin cô ở lại. Quân càng như vậy càng khiến Nhuận khó chịu, quyết định chuyển ra ngoài.
Bộ ảnh khỏa thân gây họa
Nhuận chuyển ra ngoài đã gây cho Quân một cú sốc lớn, anh ta cảm thấy mình đã mất nhiều công sức theo đuổi như vậy nhưng cuối cùng vẫn không giữ được người mình yêu. Quân dường như suy sụp hẳn. Sau đó, nhiều lần Quân tìm gặp Nhuận biểu lộ tình yêu dành cho cô, mong Nhuận quay lại, tuy nhiên, Nhuận không hề động lòng, thẳng thừng từ chối.
Sau 3 tháng yêu nhau, Nhuận và Đỗ Giang quyết định công bố mối quan hệ yêu đương của họ. Ngày 25/12, sinh nhật của Nhuận, Giang mời bạn bè đến tổ chức một bữa tiệc lớn.
Trong lúc đang vui vẻ, nhân viên phục vụ chuyển đến một hộp quà, nói là của một người đàn ông gửi cho Giang. Giang nhận xong cười nói có thể là do bạn bè nhầm lẫn, hôm nay là sinh nhật của Nhuận nên Nhuận mở quà mới đúng. Nhuận không nghi ngờ gì liền mở ra, đập vào mắt cô là tập ảnh nude toàn thân mà trước đây Quân đã chụp cho mình.
Giang thấy sắc mặt của Nhuận khác thường nên cầm hộp quà lên xem, phát hiện những tấm ảnh lõa lồ của Nhuận liền biến sắc, phải một lúc lâu mới định thần được. Sau đó, Giang cầm tập ảnh bỏ vào túi, vừa cười vừa giải thích rằng một người đồng nghiệp cố ý trêu mình chứ không có chuyện gì xảy ra, mọi người cứ tiếp tục vui vẻ.
Tan tiệc về đến nhà, Giang ném xấp ảnh lên bàn đề nghị Nhuận giải thích rõ ràng. Lúc này, Nhuận biết không thể giấu được chuyện quá khứ nên đành kể lại toàn bộ quá trình sống chung với Quân.
Giang nghe xong đứng bật dậy cầm tờ tạp chí trên bàn ném thẳng vào mặt Nhuận, tức giận mắng: “Không ngờ cô lại coi rẻ bản thân như vậy. Tôi là người coi trọng danh dự, cô đừng đem những chuyện bại hoại ảnh hưởng thuần phong mỹ tục và những bức ảnh lõa lồ này để bôi đen mặt tôi”.
Vậy là, Giang và Nhuận quyết định chia tay.
Gáo nước lạnh tràn ly
Nhuận căm phẫn, sinh lòng thù hận với Quân. Bởi không ngờ kẻ luôn miệng nói sẽ bảo vệ mình, trước đó còn ký quy ước vậy mà lại làm chuyện tồi tệ như vậy. Sau đó, Nhuận tìm gặp, chất vấn Quân tại sao lại hại mình như vậy, Quân nói vì mình quá yêu Nhuận, không thể rời xa cô, thiếu cô Quân sẽ không thể sống được
Nhuận nghe xong vừa khóc vừa cảnh cáo Quân nếu tiếp tục làm phiền mình thì sẽ đưa Quân ra tòa. Sau đó, Nhuận quyết định đi khỏi Bảo Định để tránh xa Quân. Tết 2007, Nhuận nhờ một người bạn tìm cho mình công việc làm thủ quỹ tại một công ty ở Bắc Kinh.
Không lâu sau, giám đốc bộ phận kinh doanh của công ty là Trương Đào (33 tuổi) theo đuổi cô. Đào đã ly hôn 3 năm, hiện đang nuôi con gái. Sau một thời gian, cuối cùng Đào cũng chiếm được tình cảm của Nhuận, hai người yêu nhau thắm thiết.
Thế nhưng, đầu tháng 5/2007, ác mộng một lần nữa lại đến với cô. Hôm đó, Đào đi làm về, trên tay cầm một tập ảnh vứt ra trước mặt Nhuận, sau đó cũng quyết định cắt đứt quan hệ với Nhuận. Nhuận hoàn toàn suy sụp, lúc này cô mới hiểu rằng, lần sống chung với Quân đã khiến cuộc sống của mình thêm một vết nhơ khó tẩy rửa. Quân trước sau vẫn không chịu buông tha cho mình.
Thì ra, sau khi Nhuận đi khỏi Bảo Định, Quân dường như không đem nào ngủ được, ngày ngày tương tư Nhuận. Quân nghĩ mình đã làm tất cả vì Nhuận, đổi lại chỉ là sự hờ hững, càng nghĩ càng đau lòng, thậm chí đã có lúc nghĩ đến cái chết.
Sau mấy lần bị Nhuận từ chối, Quân sinh lòng thù hận Nhuận, nghĩ mình không có được Nhuận thì kẻ khác cũng đừng hòng có được. Sau lần phá vỡ tình cảm của Giang với Nhuận, Quân cảm thấy sự khoái cảm vì đã trả được thù, anh ta đắc ý nghĩ phải cho Nhuận hết đường để đi, không biết chừng lúc đó sẽ ngoan ngoãn quay lại với mình.
Đầu năm 2007, Quân phát hiện Nhuận mất tích, sau nhiều lần dày công dò hỏi, cuối cùng được biết Nhuận đã đi Bắc Kinh. Quân nhanh chóng điều tra ra Nhuận và Đào có quan hệ yêu đương nên quyết định trả thù lần 2.
Tuy nhiên, Quân không thể ngờ được rằng, chính hành động này của mình đã đẩy anh ta vào họa sát thân. Sau khi chia tay với Đào, Nhuận rơi vào đau khổ tuyệt vọng và đi đến một quyết định tiêu cực là phải trừ khử Quân.
Ngày 13/5, Nhuận bí mật quay về Bảo Định, qua một số mối quan hệ, Nhuận thuê một sát thủ với giá 50 ngàn nhân dân tệ để lấy mạng Quân. Khoảng 9h tối 25/5, Quân về đến cửa nhà thì bị sát thủ mai phục sẵn, từ phía sau bịt miệng đâm nhiều nhát dao vào sườn, cổ và ngực khiến Quân tử vong ngay tại chỗ. Ngày 31/5, Vương Nhuận bị cảnh sát bắt giữ.