Tôi có công việc ổn định với mức lương đáng mơ ước của biết bao nhiều người nhưng không hiểu vì sao mà cô người yêu vẫn bỏ tôi đi.
Cô ấy ra đi vào mùa đông giá rét hồi năm ngoái và mùa đông năm nay cô ấy lên xe hoa. Bài hát nào đó đã nói: “Mùa đông là quá lạnh để có thể chia tay”, nó thật đúng với tôi.
Tôi và chị quen nhau cũng vào cái thời tiết giá lạnh của mùa đông, tôi bị hút hồn bởi nụ cười tỏa nắng, ánh mắt dịu dàng và khuôn mặt dễ thương của chị khi vừa chuyển trọ.
Thân hình chị nhỏ con lắm, sau này khi yêu nhau thì tôi biết chị cao 1m48, còn tôi 1m7. Vậy nên khi ấy tôi chẳng nghĩ là chị có thể hơn tôi đến 3 tuổi lận.
Tôi để ý chị ngay ngày đầu tiên chuyển trọ và chị là người con gái đầu tiên tôi để ý. Tôi không biết bản thân khi ấy nghĩ gì nữa, cũng giống như cách người ta định nghĩa về duyên số vậy, lần gặp ấy giống như là yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên vậy.
Vì ở chung dãy trọ nên tôi tìm ra facebook của chị cũng dễ dàng hơn, tôi tìm mọi cách để làm quen chị và dần dần chị và tôi thân nhau hơn, gặp nhau hay cười và đùa giỡn hơn.
Quen nhau được một thời gian, tôi kiếm cớ nấu ăn và ăn một mình chán nên trong một lần nói chuyện trên Facebook, tôi đã đề nghị góp gạo thổi cơm chung.
Và chị cũng đồng ý, vì ở cùng phòng chị còn một người nữa nên không có gì là bất tiện và chị có nói với cô bạn là xem tôi như em trai.
Thời gian cứ thế trôi đi, tình cảm trong tôi cứ ngày một lớn hơn nhưng người trong cuộc là chị thì không hề hay biết đến sự tồn tại của tình cảm đó.
Tôi không can tâm nên quyết định tỏ tình chị, câu trả lời mà tôi nhận được: “Chị không thích yêu một cậu nhóc”. Tôi buồn lắm, sao mà không buồn được.
Nhưng trong đầu tôi khi ấy chỉ có chị, tràn ngập khắp mọi ngó ngách chỉ có hình bóng của chị, tôi bất chấp tất cả, mặt dày ở bên chị mặc kệ chị xua đuổi.
Bây giờ dù chị đã lấy chồng nhưng nếu thời gian có quay trở lại trăm vạn lần thì tôi vẫn làm như vậy. Tôi vẫn cứ yêu chị, chị vẫn cứ tránh né tình cảm của tôi.
Mãi cho đến ngày chị ra trường, khi ấy tôi vào năm 3, chị mới thổ lộ rằng chị cũng thích tôi từ lâu rồi nhưng không dám đồng ý vì ngại tuổi tác, bạn bè dèm pha.
Vậy rồi hai đứa bất chấp cái rào cản về tuổi tác ấy mà đến bên nhau, chị nhận lời yêu tôi, tôi vui vô cùng. Bên nhau, tôi cố gắng trưởng thành để yêu chị, quan tâm, yêu thương, chiều chuộng chị hết mức có thể.
Ra trường được một thời gian, chị chuyển trọ về quê làm việc, hai đứa tiếp tục yêu xa. Yêu xa nhưng tôi không để chị có cảm giác tủi, cô đơn, buồn.
Tôi luôn làm mới tình yêu của mình bằng đủ trò vì đơn giản tôi yêu chị, tôi sợ mất chị và quãng thời gian tuyệt đẹp ấy kéo dài 2 năm.
Nhưng người ta bảo yêu xa khó lắm! Thật sự rất khó. Thời gian, khoảng cách, tình cảm làm con người ta thay đổi một cách đáng sợ. Bao nhiêu sự cố gắng của tôi, bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu tình yêu đều tan biến hết.
Chị yêu một người khác và chia tay tôi. Lý do mà cả đời này tôi không thể quên được, từng câu, từng chữ: “Em muốn lấy một người chồng trưởng thành chứ không phải một cậu nhóc để lo cho cuộc sống sau này” (Khi yêu chúng tôi xưng hô anh em).
Tất nhiên người mà chị chọn là người lớn tuổi hơn chị, lớn hơn chị 3 tuổi, cùng quê, hiện cũng có công việc ổn định. Tôi quay cuồng trong mớ câu hỏi: “Mình đã làm gì sai?”, tôi không rõ là mình không tốt ở điểm nào nữa.
Vì chị, tôi bỏ qua tất cả các cô gái khác, tôi bỏ hết tất cả các mối quan hệ với người khác giới dù chỉ là bạn. Tôi dành trọn cả trái tim này để yêu chị không chút giả dối. Vậy mà…
Chị nói yêu tôi nhưng giờ lại bảo cần sự trưởng thành gì đó. Thà chị đừng cho tôi cơ hội, đừng để tôi mơ màng, bay bổng trong thứ tình yêu giả dối mà chị vẽ nên, thà chị đừng cho tôi biết bao những kỷ niệm tươi đẹp.
Tôi đã cố gắng trưởng thành biết bao để bên chị mà, sao chị không chịu hiểu? Trưởng thành sao? Chị định nghĩa như thế nào là trưởng thành vậy? Thưởng thành đo bằng độ tuổi à?
Tôi lao đầu vào bia rượu, say xỉn tối ngày, bỏ bê việc học nhưng chị chẳng quan tâm dù chỉ một chút, chưa bao giờ chị quay đầu nhìn lại người chị từng hứa sẽ yêu mãi mãi sống như thế nào, có tốt không?
Chỉ có mình tôi, mình tôi là âm thầm dõi theo chị, quan tâm chị từ xa. Cầm tấm thiệp của chị trên tay, tôi tự nhủ lòng: “Vạn sự tùy duyên”. Hết duyên rồi, buông tha cho nhau thôi.
Dù tự dặn lòng như vậy, tim tôi vẫn cứ nhói, vẫn cứ đau, tên của tôi dáng lẽ ra phải nằm ở chỗ đề tên chú rể chứ. Ngày làm cô dâu, chị xinh tươi trong chiếc váy trắng tinh khiết với nụ cười luôn thường trực trên môi, tôi chụp ảnh cùng nhưng đau đớn thay không phải là chú rể, cô dâu ấy không thuộc về tôi.
Chị lấy chồng rồi, chị không còn là của tôi rồi nhưng hình ảnh về chị vẫn không thể phai nhòa trong tôi. Tôi vẫn còn nhớ chị, thương chị và yêu chị nhiều lắm, dù là chị đã lấy chồng.
Tôi chắc chắn rằng bản thân sẽ quên được thôi nhưng không phải bây giờ. Bên tôi, chị không hạnh phúc, mong là người chị tin tưởng sẽ khiến chị thật sự hạnh phúc. Tạm biệt chị, mối tình đầu của tôi.
*Câu chuyện được chia sẻ trên NEU Confessions