Chúng tôi kết hôn đến nay đã được 3 năm. Cuộc sống vợ chồng êm đềm trôi đi không có vấn đề gì lớn xảy ra khi cả hai đều biết nhường nhịn và yêu thương nhau. Điều đáng nói, chồng tôi trong mắt họ hàng, người thân, bạn bè là một người đàn ông vô cùng mẫu mực. 5 năm làm vợ chồng chưa khi nào anh khiến tôi phải thất vọng về mình. Tôi cho rằng mình đã quá may mắn khi có được một người chồng như anh.
“Chuyện đó” của hai vợ chồng tôi hoàn toàn bình thường, rất hòa hợp là đằng khác. Anh cũng là người đàn ông có nhu cầu cao và mạnh mẽ. Còn tôi, tôi tự thấy dáng dấp mình cũng tạm được, đường cong rõ ràng, vòng một đầy đặn, eo thon, hông nở, sinh con xong tôi cũng chú ý tập luyện nên không khác nhiều so với hồi còn con gái. Trong chuyện đó, tôi cũng thường xuyên học hỏi những kiến thức mới để mọi thứ không trở nên nhàm chán, đơn điệu.
Ảnh minh họa
Thế nhưng, cách đây không lâu, anh có chuyến công tác vào miền Nam một tuần. Khỏi phải nói, tôi nhớ chồng đến mức nào. Cả tuần chỉ mong cho thời gian qua nhanh để anh còn về. Bao năm qua, anh luôn hăm hở mỗi khi đi công tác về, còn bù đắp cho vợ thỏa nỗi nhớ.
Thế mà đợt này, về nhà mấy ngày rồi nhưng anh vẫn lặng ngắt như tờ, “án binh bất động”, không hề ngó ngàng đến tôi, chỉ lăn ra ngủ. Trước sự thay đổi quá bất ngờ như vậy, tôi đã cố gắng suy đoán, gặng hỏi nhưng anh chỉ lảng tránh và trả lời cộc lốc "anh mệt thôi".
Tôi đau khổ và cảm thấy bất an vì sự thay đổi đột ngột về phong độ của chồng trong “chuyện ấy”, anh lạnh nhạt một cách bất ngờ, khó hiểu. Thậm chí, nghi ngờ anh có ai bên ngoài, tôi thường kiểm tra điện thoại, trang cá nhân trên mạng của anh nhưng chẳng thu được kết quả gì. Hơn nữa, tôi cũng không nhận thấy có sự thay đổi gì trong ứng xử của chồng, ngoại trừ chuyện tế nhị kia.
Hàng ngày vợ chồng tôi vẫn trao đổi chuyện trò vui vẻ thoải mái, anh vẫn đi làm, tan ca đúng giờ giấc, vẫn không la cà, vẫn “ngoan” như trước đây nên tôi dù vẫn thấy ấm ức, khó hiểu nhưng đành mặc kệ.
Mọi chuyện cứ kéo dài mãi như thế cho đến tận hơn 3 tháng sau đó. Một buổi tối, anh mới ôm lấy tôi rồi thú nhận rằng trong chuyến công tác miền Nam ấy, sau buổi liên hoan mừng cho dự án thắng lợi, các anh em đã lôi kéo anh đi “bóc bánh trả tiền” khi đã có chút men trong người. Chẳng còn nhớ mình có dùng “áo mưa” hay không nên hoang mang, lo sợ mắc căn bệnh thế kỷ nên khi trở về, anh không dám yêu tôi, sợ sẽ truyền bệnh cho vợ.
Mấy hôm trước, anh đã lén đi làm các xét nghiệm và thở phào nhẹ nhõm vì kết quả âm tính với HIV. Anh nói khi mọi chuyện đã xong, anh luôn cảm thấy rất ân hận vì đã phản bội vợ, còn sợ nếu mình mắc phải căn bệnh thế kỷ kia thì coi như anh mất tất cả, cái giá phải trả sẽ thật quá đắt. Anh xin lỗi và cạch đến già, không dám mắc lại sai lầm đó thêm một lần nào nữa.
Tôi cũng sốc lắm, nhưng dù sao đó cũng chỉ là sai lầm trong lúc anh có men rượu trong người, điều quan trọng là anh không sao. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì mọi ấm ức, nghi ngờ trong lòng bấy lâu nay cũng được hóa giải. Hy vọng rằng không chỉ chồng tôi mà các ông chồng đừng bao giờ hành động sai lầm, nhất là khi không được tỉnh táo để tránh những hậu quả đáng tiếc.