Miriam Lancewood, một cựu giáo viên thể thao 34 tuổi ở New Zealand, đã bỏ công việc dạy học để sống trong môi trường hoang dã với bạn trai Peter (64 tuổi) của cô.
Cặp đôi đã có cuộc sống hoang dã trong gần 9 năm và điều mà Lancewood nhớ nhất không phải là cách sưởi ấm cơ thể hay tìm chỗ ngủ mà chính là dầu gội đầu.
Lancewood nói rằng trong mùa đông đầu tiên của cuộc sống hoang dã, cô đã phải chịu đựng một mái tóc với rất nhiều gàu và vật lộn để tìm cách khắc phục nó.
“Peter nói rằng anh ấy đã nghe được kinh nghiệm trị gàu của người Eskimo ở phía bắc, đó là dùng nước tiểu buổi sáng. Lúc đó tôi nghĩ sẽ phải thử cách này”.
Lancewood, người gốc Wehl ở Hà Lan, cho biết cô đi tiểu vào một cái hộp sắt trước khi làm ướt tóc bằng một ít nước.
“Sau đó, tôi đổ hộp nước tiểu buổi sáng lên đầu. Tôi đợi cho đến khi có thể ngửi thấy mùi nước tiểu, và sau đó gội sạch lại bằng xà phòng. Nó có hiệu quả trị gàu khá tốt”, cô nói.
Gội đầu bằng nước tiểu chỉ là một trong nhiều điều bất thường mà Lancewood làm để duy trì vệ sinh cơ bản khi sống ngoài tự nhiên.
Cô cũng sử dụng than củi và tro để đánh răng.
Chia sẻ với với tờ Mirror, Lancewood cho biết bệnh tật và thức ăn là hai trong số những điều khiến họ lo lắng nhất.
Cặp đôi không thể gọi xe cứu thương hoặc hỗ trợ y tế vì không có điện thoại trong khi thường mất vài ngày hoặc vài tuần để chăm sóc y tế.
Lancewood nói thêm: “Peter đã có lần bị bệnh sốt rét. Không có bác sĩ và chúng tôi ở giữa rừng. Đó là khoảnh khắc rất đáng sợ. Rất may là chúng tôi có một hộp cứu thương khá lớn và có dự trữ thuốc điều trị sốt rét”.
Cô cũng cho biết họ phải rất cẩn thận để không gặp tai nạn bởi vì không có ai giúp đỡ. Cặp đôi đã bắt đầu cuộc sống hoang dã năm 2010 và chỉ mang theo một chiếc ba lô bên mình.
“Chúng tôi nhận ra rằng mình thực sự cần rất ít đồ đạc: chỉ cần 2 chiếc quần sooc, 3 chiếc áo sơ mi, một chiếc áo len, một chiếc quần dài, một chiếc quần legging và một đôi tất”.
Lancewood nói rằng họ đã trải qua ba tháng đầu tiên rất khó khăn. Do số lượng động vật hoang dã khá ít nên lúc đầu họ đã đối mặt với nguy cơ chết đói.
“Cuộc đi săn đầu tiên của tôi là một con chồn possum và tôi đã đánh vào đầu nó nhưng nó không chết”, Lancewood nói.
“Con vật sau đó nhìn tôi với đôi mắt sợ hãi khiến tôi hoảng loạn, run rẩy và chỉ muốn bỏ cuộc”.
Lancewood cho biết trước khi bắt đầu cuộc sống hoang dã cô đã tập bắn cung trong vườn nhà và khá tự tin vào khả năng của mình.
“Tôi hình dung mình là một phiên bản điện ảnh của Robin Hood”, cô chia sẻ.
Tuy nhiên, thực tế săn bắn khó khăn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Lancewook, cô đã rất thất vọng và không muốn tiếp tục.
Sau một vài tháng, tình hình đã được cải thiện và Lanceweood cùng với bạn trai của cô chuyển đến một khu vực có nhiều động vật hơn. Cô cũng thỉnh thoảng sử dụng súng trường để đi săn khiến việc săn bắt nhanh và hiệu quả hơn.
Lanceweood nói rằng cô rất nhớ gia đình và bạn bè vì chỉ gặp họ 3 năm một lần.
Cặp đôi đã nhờ những người thợ săn gửi thư của họ tới gia đình.
Tuy nhiên, Lanceweood cho biết cô sẽ không đánh đổi mạng sống của mình để quay trở lại làm việc tại thành phố. Thực tế của cô bây giờ khác xa so với thời gian dạy học ở New Zealand, một công việc khiến cô liên tục bị căng thẳng.
“Tôi chắc chắn sẽ không quay trở lại sinh sống và làm việc trong thành phố và có cái gọi là “cuộc sống bình thường”. Tôi ghét sự đơn điệu nơi con người biết sẽ làm gì vào tuần tới, lặp đi lặp lại những thói quen nhàm chán”.
Người phụ nữ này cho rằng cô và bạn trai đã có được rất nhiều năng lượng từ khi sống trong tự nhiên và Lancewood nghĩ rằng đây thực sự là trạng thái tự nhiên của con người.