Mấy ngày hôm nay, clip phim ngắn "Xuân không màu" được chia sẻ rần rần trên mạng xã hội và nhận được biết bao cảm xúc của những người xem, đặc biệt là đối với những người con gái lấy chồng xa nhà.
Lướt qua hàng trăm, hàng nghìn lời bình luận thì đều là những lời ca ngợi bộ phim ngắn đã thực sự chạm vào trái tim của người xem, nói hộ tấm lòng người con gái và lấy đi của họ bao nước mắt.
Bộ phim đã thấu hiểu được lòng người con gái, họ vui, họ hạnh phúc bên gia đình mới thật đấy, nhưng trong lòng luôn đau đớn nhớ về bố mẹ, muốn được ở bên bố mẹ chia sẻ những khoảnh khắc giao mùa hạnh phúc.
Clip hay thật đấy thế nhưng với riêng tôi lại không có cảm xúc giống mọi người. Tôi nói ra có thể mọi người ném, nhưng thực sự hoàn cảnh là thế, tôi cũng chẳng biết nên làm thế nào.
Tôi làm dâu đã hơn chục năm nay, nhưng tôi chỉ duy nhất có 1 lần đưa chồng con về ăn Tết với bên ngoại. Chắc hẳn có nhiều người nghĩ do gia đình chồng khó tính, nhưng nguyên nhân thật ra lại xuất phát từ phía gia đình tôi, khiến tôi xấu hổ.
Bố mẹ tôi là những người nông dân, lao động chân tay vất vả, một nắng hai sương. Để nuôi các con ăn học thành người, mẹ tôi đã từng trải qua cảnh buôn thúng bán mẹt, lang thang đi chợ cả ngày kiếm tiền. Bố tôi làm xe ôm ở xa nhà, từng đồng tiền ông làm ra đều thấm đẫm những giọt mồ hôi mặn chát. Tôi thương bố mẹ nên luôn cố gắng học hành chăm chỉ để bố mẹ yên lòng.
Sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn, bữa ăn chỉ toàn rau và đậu phụ, nên tôi hiểu cái nghèo nó cơ cực và ám ảnh đến thế nào. Tôi chỉ biết học và học cho thật giỏi, để sau này có công việc tử tế và kiếm được thật nhiều tiền.
Thế rồi số tôi cũng thật may mắn khi tôi gặp được chồng hiện tại. Anh là con nhà có điều kiện, bố mẹ anh cũng là người lao động lam lũ và làm giàu từ hai bàn tay trắng nên rất thấu hiểu hoàn cảnh của tôi. Đặc biệt, gia đình anh dù giàu có, ở thành phố nhưng sống giản dị, chan hòa và biết thương người.
Tôi và anh cưới nhau sau 3 năm tìm hiểu. Về làm dâu nhà anh, tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Suốt những năm sống chung, mối quan hệ của tôi với bố mẹ chồng rất tốt. Tuy làm dâu nhưng tôi có cuộc sống không chỉ đầy đủ về vật chất mà còn thoải mái cả về tinh thần. Bố mẹ chồng đều là người hiểu chuyện, tôi làm gì không đúng đều được ông bà bảo ban đến nơi đến chốn.
Tôi được mẹ chồng cưng chiều khiến cho cô em chồng nhiều lúc cũng phải ghen tị. Khi hai vợ chồng cãi vã, bố mẹ chồng lại đứng ra khuyên nhủ. Tôi sinh đẻ, mẹ chồng còn chăm cháu nhiều hơn cả bà ngoại. Tôi muốn biếu bố mẹ đẻ thứ gì, bố mẹ chồng đều hiểu và vui vẻ đồng ý luôn.
Trong khi đó, bố mẹ tôi thì hoàn toàn ngược lại. Mặc dù nhà không có điều kiện nhưng mẹ tôi rất hay ra ngoài chê bôi người này người nọ, rồi khoe khoang những thứ không có thật khiến cho tôi cảm thấy rất xấu hổ.
Tôi không phải đứa con bất hiếu, nhưng cứ mỗi dịp Tết đến, tôi lại không muốn về ngoại ăn
Nhớ lại lần tôi dẫn chồng con về ăn Tết cùng bố mẹ, đến bây giờ tôi vẫn còn xấu hổ chẳng biết để mặt mũi đâu. Khi đó, mẹ chồng tôi có gửi một chút quà bánh về để biếu thông gia, nhưng hình như là quá ít cho với tưởng tượng của mẹ tôi, nên bà thất vọng tràn trề thể hiện ngay ra mặt.
Nếu mẹ tôi chỉ để trong bụng thôi thì không sao, nhưng bà lại nói chuyện với bố với giọng rất bức xúc khiến chồng tôi vô tình nghe thấy: “Gớm tưởng nhà thông gia giàu có biếu xén thế nào, được mỗi mấy cái hộp bánh gì gì đó. Tiếng là hàng xách tay ở đâu về nhưng chắc gì đã hơn cái bánh bình thường”.
Bố tôi thì không có tiếng nói trong nhà, mẹ lại nóng nảy, hay xét nét và chấp nhặt, nên bố cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Thế là sau lần đó, chồng tôi cũng ngại và gượng mỗi khi về nhà tôi.
Lấy chồng đã hơn chục năm nay nhưng số lần tôi về nhà đẻ chỉ đếm trên đầu ngón tay, mặc dù hai nhà chỉ cách gần 100 cây số. Ngày trước khi con còn nhỏ thì nói ngại cho con đi đường xa, nhưng đến bây giờ chúng lớn rồi, tôi cũng vẫn không hào hứng về.
Tôi thương bố mẹ đẻ, nhưng tôi lại thích sống ở nhà chồng hơn. Có những năm bố mẹ chồng cho phép về nhà đẻ ăn Tết, nhưng tôi vẫn nói lí do “lấy chồng thì phải theo chồng” mà từ chối khéo. Năm nay, mẹ đẻ tôi đã gọi điện từ giờ “xin phép” cả bố chồng khiến tôi áy náy. Tôi có nên về cho bố mẹ vui lòng?