Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó ở vùng nông thôn. Tôi có một anh trai hơn tôi 2 tuổi, tên Nguyên. Chúng tôi gắn bó với nhau từ nhỏ, làm gì cũng cùng nhau, đi đâu cũng có nhau. Vì nhà nghèo, không có điều kiện như những nhà khác, chúng tôi chia sẻ với nhau từng miếng cơm, manh áo và luôn động viên nhau cố gắng học hành để có cơ hội thoát nghèo, đổi đời.
Hình minh họa
Ngày nhỏ, tôi với anh Nguyên học hành rất chăm chỉ, thành tích học tập của anh em tôi lúc nào cũng đứng nhất, nhì lớp. Cho đến một ngày kia, tôi trở về nhà thì thấy nhà tôi có rất nhiều người. Tôi chạy đi tìm mẹ thì thấy mẹ khóc và nói rằng bố tôi đã qua đời vì trong một tai nạn.
Từ ngày bố mất, một mình mẹ tôi phải gồng gánh nuôi anh em tôi ăn học. Anh trai tôi thi đỗ đại học với số điểm cao nhưng lúc đó gia đình quá khó khăn, mẹ tôi không thể lo được đủ tiền để anh đi học. Anh quyết định đi làm công nhân để kiếm tiền phụ mẹ và nuôi tôi. Tôi đi học đại học 2 năm sau đó. Sau khi ra trường, tôi nhanh chóng xin được một công việc tốt với mức thu nhập khá.
Tôi với vợ quen biết nhau ở trường đại học. Nhà vợ cũng nghèo như nhà tôi nên chúng tôi thấu hiểu, thông cảm cho nhau và cùng động viên nhau cố gắng phấn đấu. Sau khi cưới, chúng tôi thuê một phòng trọ nhỏ để sống và cùng làm việc. Vợ tôi mang bầu ngay sau đó.
Sau khi sinh con, tôi bảo vợ tạm nghỉ ở nhà chăm con đợi đến khi con cứng cáp thì đi làm lại. Mọi sinh hoạt trong gia đình trông cả vào đồng lương của tôi. Con gái tôi khá khó nuôi, cháu lười ăn hay quấy khóc và dễ mắc các bệnh đường hô hấp. Hầu như 1 tháng thì 2-3 lần tôi với vợ phải đưa con đến bệnh viện.
Tiền viện phí cho con đã tốn kém, cộng thêm nhiều đêm trắng phải thức để trông con khiến vợ tôi thường xuyên cáu gắt, nặng lời với tôi. Nhiều khi cô ấy còn giận lây sang cả mẹ và anh tôi vì “nhà người ta có tiền có của, con cháu được nhờ chứ như nhà mình, gọi điện hỏi vay 500-1 triệu còn khó”. Tôi biết vợ giận vì xót con, thương con nên đành nín nhịn cho qua.
Vừa rồi, anh trai tôi báo tin rằng sẽ anh sẽ cưới một cô gái làm cùng khu công nghiệp khiến cả nhà tôi rất mừng. Cuối cùng, anh tôi cũng tìm được hạnh phúc riêng. Tôi bàn với vợ rằng vợ chồng tôi sẽ rút 20 triệu trong sổ tiết kiệm để mừng cưới anh. Tuy nhiên, vừa nghe thấy con số 20 triệu, vợ tôi đùng đùng nổi giận. Cô ấy nói một thôi một hồi: “Con anh bị viêm phổi, còn cần tiền để đưa đi viện kia kìa. Còn chưa kể tiền bỉm, tiền sữa, tiền nhà, tiền điện, nước mạng, trăm khoản cần đến tiền. Khi anh cưới, anh Nguyên cho anh được bao nhiêu tiền mà giờ anh rút ra 20 triệu dễ dàng đến vậy?”
Nghe vợ nói, tôi giận quá nên đã tát cô ấy và giải thích rằng nếu không có đồng lương công nhân của anh trai thì tôi vĩnh viễn không thể bước chân vào cánh cổng trường đại học và có ngày hôm nay. Tuy nhiên, vợ tôi vẫn không hiểu và thông cảm. Cô ấy la hét, khóc lóc, ôm lấy con mà đe dọa nếu tôi rút 20 triệu đưa anh trai thì cô ấy sẽ ly dị, ôm con bỏ đi và không quay về nữa.
Người ta nói “dâu dữ mất anh em” quả là chẳng sai chút nào. Mấy hôm nay, tôi với vợ chẳng nói với nhau câu nào. Tôi vẫn muốn đưa số tiền tiết kiệm cho anh trai nhưng vợ tôi đã viết sẵn đơn ly dị khiến tôi chùn bước. Không biết tôi phải xử trí làm sao với cô vợ hung dữ, khó bảo này.