Khi vào học ở trường đại học, tôi là cô gái được nhiều người chú ý bởi ngoại hình khá ưa nhìn. Duy học cùng lớp với tôi, cậu ấy thường hay đến nói chuyện với tôi và khá quan tâm tôi.
Khi biết tôi và Hoàng là một đôi, Duy vẫn một lòng theo đuổi, làm mọi cách để chiếm được tình cảm của tôi nhưng vô ích. Tôi rất yêu Hoàng và chung thủy với anh ấy. Tôi cũng nhiều lần từ chối tình cảm của Duy và nói rằng tôi và anh ấy chỉ có thể là bạn.
Tuy nhiên, 2 năm sau khi ra trường, tôi cảm thấy tình cảm của tôi và Hoàng chẳng đi đến đâu. 24 tuổi, Hoàng vẫn chỉ là một anh phụ bếp với đồng lương bèo bọt, vẫn ở nhà thuê.
Hầu như anh ấy làm được đồng nào đều gửi về cho gia đình phụ mẹ, nuôi em nhỏ nên chẳng tích cóp được gì. Tôi đã nhiều lần nhắc Hoàng cố gắng vì sự nghiệp, vì tương lai của 2 đứa sau này.
Hình minh họa
Anh cứ hứa với tôi hết lần này đến lần khác nhưng chẳng làm gì để thay đổi. Năm tôi 25 tuổi, bố mẹ, người thân bắt đầu giục tôi lấy chồng. Khi tôi nói chuyện này với Hoàng, anh nói vẫn chưa sẵn sàng vì hiện giờ anh vẫn chưa có gì trong tay mà tôi không thể chờ anh ấy mãi được. Tôi và Hoàng vì chuyện này mà cãi nhau rất nhiều lần.
Giữa lúc tôi và Hoàng giận dỗi vì Duy đã đến bên tôi. Duy giờ đã có công việc ổn định ở một ngân hàng lớn. Vì sinh trưởng trong một gia đình giàu có nên Duy sớm có nhà, có xe và có một cuộc sống ổn định. Duy nói vẫn còn yêu tôi, anh ấy đã chờ đợi tôi suốt 6 năm trời và anh sẽ chờ đợi tôi đến khi nào tôi chịu bằng lòng yêu anh ấy.
Xúc động trước tình cảm của Duy, nghĩ rằng Duy mới là người có thể lo cho tôi suốt cuộc đời, tôi đã chia tay Hoàng và đồng ý làm vợ Duy. Ngày tôi nói lời chia tay, Hoàng đã khóc, anh nói: “Nếu em không có cách nào khác thì hãy làm như vậy đi.”
Yêu nhau trong nửa năm, tôi và Duy quyết định sẽ kết hôn. Duy tiêu tốn rất nhiều tiền để sửa nhà, chuẩn bị đám cưới. Bố mẹ và gia đình tôi rất mừng vì tôi cưới được một người chồng giàu có lại tử tế và tốt bụng.
Một tuần sau hôn lễ của tôi và cũng là ngày 8.3, Hoàng đột nhiên nhắn tin cho tôi. Hoàng nói rằng anh muốn gặp tôi để tặng tôi một món quà. “Suốt 6 năm yêu nhau, anh chưa bao giờ tặng cho em món quà nào trong ngày 8.3 cả. Anh xin lỗi”, Hoàng viết.
Tôi không dám nói chuyện nhiều với Hoàng mà nhanh chóng tạm biệt anh rồi ra về. Trên đường về, nghĩ đến Hoàng, tôi lặng lẽ rơi nước mắt. Bỏ người nghèo khó để chạy theo người giàu có, nhiều người trách tôi sống bạc.
Nhưng là con gái, ai chẳng nghĩ đến tương lai của mình sau này. Nếu cưới một người nghèo, làm sao tôi có được hạnh phúc? Mấy ngày nay, tôi buồn bã và suy nghĩ rất nhiều.
Đọc tin nhắn của Hoàng, tôi trào nước mắt. Những kỷ niệm ngày còn yêu anh ấy lần lượt hiện về trong tôi. Tôi nói dối chồng là đi siêu thị để ra gặp anh một chút. Đã lâu không gặp, Hoàng gầy, da sạm đi nhiều, khi gặp tôi, anh vẫn nở nụ cười quen thuộc mà làm tim tôi nhói đau.
Hoàng tặng tôi một đôi giày cao gót màu trắng với họa tiết rất đẹp. Anh nói: “Anh mong em hạnh phúc, thật đấy. Thi thoảng, hãy đi đôi giày mà anh tặng nhé”.