Thứ sáu, 29/03/2024 | 19:09
RSS

Tôi nhận cái tát nổ đom đóm khi nói: 'Anh sẽ ôm cô ấy đến già'

Thứ sáu, 17/08/2018, 06:51 (GMT+7)

Chiếc xe hoa vừa dừng trước cửa, một anh bạn của tôi liền kích “Bế cô dâu ra xe đi”, không chút ngại ngùng, tôi liền nhấc bổng cô ấy ra khỏi xe tiến thẳng vào nơi làm lễ.

Vợ tôi khi đó là một cô gái trưởng thành nhưng hơi rụt rè, còn tôi đích thực là một người đàn ông mạnh mẽ và đầy hạnh phúc.

Nhưng đó là cảnh tượng của 10 năm trước

Cuộc sống sau đó trôi đi như một dòng nước. Nào con cái, nào kinh doanh nào hôn nhân…những thứ quen thuộc không còn nhìn thấy dần dần xuất hiện giữa chúng tôi. Tiền thì nhiều lên nhưng tình cảm ngày một vơi đi. Vợ tôi làm cho một công ty về tài chính. Lúc tôi đi làm thì vợ tôi cũng đi, lúc tôi về nhà thì cô ấy cũng về, con thì gửi bán trú. Trong con mắt của mọi người, cuộc sống của chúng tôi dường như không còn gì hạnh phúc hơn. Thế nhưng thứ hạnh phúc lặng lẽ này càng dễ có nguy cơ bị thay đổi.

Khi cuộc sống như một dòng nước vô vị thì chỉ cần một thứ “gia vị” đơn giản cũng đủ mang đến cho người ta sự hưởng thụ thực sự. Cô ấy là Linh Phương. Chúng tôi gặp nhau ngày một nhiều hơn, tôi hiểu rõ mình có lỗi với vợ nhưng lại không thể rời bỏ người tình. Tư tưởng ly hôn ngày một lớn dần trong tâm trí tôi.

Trước kia tôi còn cho rằng đó là điều không thể nhưng dần dần cái không thể đó nhường chỗ cho cái có thể. Chỉ có điều tôi chưa biết phải nói chuyện với cô ấy ra sao, chỉ biết rằng những lời đó sẽ làm tổn thương vợ mình. Một hôm tôi đùa với vợ: Nếu chúng ta ly hôn em thấy thế nào? Vợ tôi nhìn tôi không nói gì, tưởng như điều đó hoàn toàn xa vời.

Rồi một ngày vợ tôi đến công ty tìm tôi, đúng lúc đó Phươngtừ phòng tôi bước ra. Dường như, vợ tôi đã linh cảm thấy điều gì đó. Chỉ trong tích tắc tôi đã đọc được sự tổn thương hiện lên trong ánh mắt cô ấy.

Phương lại giục tôi chuyện ly hôn, tôi quyết định tối nay sẽ nói chuyện với cô ấy. Bưng món cuối cùng đặt lên bàn, tôi cầm tay cô ấy và nói “Anh có chuyện muốn nói với em”. Cô ấy ngồi xuống nhẹ nhàng bưng bát cơm lên. Biết là có đôi chút nhẫn tâm nhưng việc đến nước này không nói không được. “Chúng ta ly hôn đi”. Tôi bình thản nói.

Tinh thần cô ấy không có chút biểu hiện nào đặc biệt mà nhẹ nhàng hỏi tôi “Tại sao”. Tôi cười nói: “Không, anh không nói đùa, chuyện nghiêm túc đấy”. Thái độ của cô ấy lúc này mới đột ngột thay đổi. Buông đôi đũa trên tay cô ấy ngẩng lên nói với tôi: “Anh không phải là người”. Tối hôm đó chúng tôi không hề ngủ, cô ấy nằm bên cạnh khóc, tôi biết cô ấy muốn biết tại sao nhưng tôi không thể đưa ra câu trả lời.

Tôi viết một bản cam kết sẽ nhượng lại nhà, xe ôtô và 30% cổ phần của công ty cho cô ấy. Cầm tờ giấy trên tay cô ấy xé vụn thành nhiều mảnh và không hề đề ý đến tôi. Tự nhiên trong lòng tôi hơi nhói đau vì dù sao chúng tôi cũng đã chung sống với nhau suốt 10 năm trời.

Ngày hôm sau, trong bộ dạng say xỉn vì tiếp khách trở về nhà tôi thấy cô ấy đang chăm chú viết gì đó. Bị dồn đến bước không thể không ly hôn, cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng. “Em không cần thứ gì cả, anh hãy cho em 1 tháng”. Điều kiện đó đơn giản và dĩ nhiên tôi đồng ý. Rồi cô ấy hỏi tôi: “Anh còn nhớ anh đã lấy em thế nào không?”. Tôi gật đầu. “Anh đã bế em vào nhà và giờ chúng ta sắp ly hôn, anh hãy bế em ra khỏi nhà này. Em chỉ yêu cầu trong 1 tháng này, hàng ngày đi làm anh hãy bế em từ phòng ngủ ra khỏi nhà”. 

Tôi cười đồng ý và nghĩ rằng cô ấy muốn làm vậy là để từ biệt cuộc hôn nhân của mình hoặc cũng có thể vì một lý do nào khác. 

Thời hạn một tháng bắt đầu

Ngày thứ nhất, động tác của chúng tôi đều rất gượng gạo vì đã lâu lắm rồi chúng tôi không có những cử chỉ thân mật như vậy, thậm chí cả thói quen vợ chồng thân mật 2 lần một tuần cũng bị “đóng băng”. Nhìn thấy cảnh tượng này, con gái của chúng tôi liền vỗ tay hò reo khiến lòng tôi thoáng buồn: “A, bố ôm mẹ”.

Quãng đường từ phòng ngủ qua phòng khách, cửa ra vào và cổng chỉ hơn chục mét, cô ấy nằm gọn trong vòng tay của tôi, đôi mắt nhắm hờ nói: “Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay nhé, anh đừng để con biết”. Tôi gật đầu. Nỗi buồn một lần nữa lại nhén lên. Đặt cô ấy trước cổng rồi chúng tôi mỗi người một hướng. Ngày thứ hai, động tác của chúng tôi phần nào tự nhiên hơn. Cô ấy dựa nhẹ vào người tôi, tôi cảm nhận được mùi hương áo mới của cô ấy. “Vợ mình thực sự đã già rồi”.

Đã lâu lắm rồi tôi không nhìn cô ấy gần như vậy. Làn da mịn màng và mỏng manh ấy giờ đây đã xuất hiện những nếp nhăn. Tại sao tôi lại không nhận ra điều đó chứ hay là vì đã quá lâu tôi không chú ý đến người phụ nữ rất đỗi thân quen này rồi.

Ngày thứ ba, cô ấy ghé sát tai tôi và nói “Bồn trồng hoa trong vườn hái hết cả rồi, anh cẩn thận đừng để rơi em đấy”.

Ngày thứ tư, khi bế cô ấy từ phòng ngủ tôi bỗng có cảm giác khá khác lạ. Chúng tôi vẫn rất yêu nhau, cô ấy vẫn là “bảo bối” của tôi và tôi đang ôm cô ấy. Mọi tưởng tượng về Phương bỗng trở nên lúc ẩn lúc hiện.

Ngày thứ năm, thứ sáu, lần nào cô ấy cũng ghé sát tai tôi nói nhỏ điều gì đó và tôi gật đầu. Cái cảm giác khác lạ kia ngày càng trở nên mãnh liệt.

Tôi nhận cái tát nổi đom đóm khi nói: Anh sẽ ôm cô ấy đến già
Ảnh minh họa

Tôi không dám nói điều này cho Phương biết.

Trong khi cô ấy chọn quần áo để đi làm, tôi ngồi bên cạnh chờ để bế cô ấy ra khỏi phòng. Nhìn dáng vẻ xương xương của cô ấy, tôi biết cô ấy đang cố kìm nén mọi chuyện. Bỗng nhiên con gái từ nhà ngoài chạy vào giục tôi: “Bố bế mẹ đi”. Có vẻ như mấy ngày qua nó coi đó là một tiết mục không thể bỏ qua. Cô ấy liền kéo con vào lòng ôm thật chặt.

Tôi đã quay mặt đi không dám nhìn vì sợ chỉ một phút không kìm mình sẽ biến thành một lý do đáng tiếc. Vẫn đoạn đường ấy, nhưng hôm nay cô ấy lại đặt tay lên cổ tôi một cách nhẹ nhàng và rất tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, cảm giác như đang quay trở về với những ngày xưa khi chúng tôi mới lấy nhau. Nhưng dáng vẻ ngày một gầy của cô ấy khiến tôi không kìm nổi nước mắt.

Ngày cuối cùng, khi ôm cô ấy trong tay một nỗi sợ hãi từ đâu chợt thoáng qua khiến tôi không tài nào bước nổi. Con gái tôi đang đi học. Cô ấy cũng đang nhìn tôi đượm vẻ nuối tiếc và nói: “Thực ra em rất muốn được anh ôm mãi thế này”. Tôi liền ôm lấy cô ấy và không muốn buông tay: Chúng ta không thể sống thiếu nhau.

Sợ sự ngưng trệ của thời gian có thể làm tan mong muốn hàn gắn gia đình, tôi lao xe tới gặp Phương và nói: “Xin lỗi em, anh sẽ không ly hôn”. Phương không tin, cô vẫn tỏ ra rất bình tĩnh lấy tay sờ trán tôi và bảo: “Anh đâu có sốt”. Tôi nhấc tay cô ấy:“Anh chỉ biết nói xin lỗi em mà thôi. Anh đã ôm cô ấy về nhà, cô ấy đã sinh con cho anh vì thế anh sẽ ôm cô ấy cho đến già…”. Lúc này dường như Phương đã hiểu, cô ấy quay sang tát tôi một cái rồi đóng sầm cửa lại và khóc rất to.

Trên đường về nhà, tôi ghé vào một cửa hàng hoa chọn mua tặng vợ một bó hoa mà cô ấy thích. Cô bán hàng đưa cho tôi một tấm thiệp nhỏ để tôi ghi lời chúc. Tôi cười và viết lên trên đó: Anh muốn ngày nào cũng được bế em ra khỏi nhà, đến già mới thôi…

Linh An
Theo GĐVN