Tôi đồng ý lấy chồng qua lời giới thiệu của một người bác họ. Ảnh minh họa
Nếu không thỏa mãn những yêu cầu của gã chồng bệnh hoạn, tôi sợ rằng anh ta sẽ chẳng để yên cho con gái mình. Bởi vậy, bấy lâu nay tôi vẫn cắn răng chịu đựng, chấp nhận làm đồ chơi, làm công cụ tình dục để giúp anh ta thăng tiến trong công việc.
Tôi đồng ý lấy người chồng hiện tại của mình qua lời giới thiệu của một người bác họ. Tuy đến với nhau không có tình yêu, nhưng tôi vẫn tin tưởng vào cuộc hôn nhân này khi biết anh đã có một công việc ổn định và được sinh ra trong một gia đình khá nề nếp. Là tuýp phụ nữ hướng về gia đình, nên sau khi kết hôn, tôi đồng ý bỏ công việc đang làm để ngoan ngoãn ở nhà làm nội trợ và sinh con.
Sau khi cưới được một năm, tôi sinh cô con gái đầu lòng. Cuộc sống hôn nhân tuy không quá viên mãn, nhưng tôi cảm thấy hài lòng. Tôi thích lối sống bình dị, ngày ngày chồng đi làm kiếm tiền, còn vợ ở nhà chăm sóc gia đình. Cuối tháng, chồng lĩnh lương đưa cho vợ, không quá nhiều, nhưng vừa vặn trang trải những khoản chi tiêu trong nhà. Với tôi, như vậy là đủ. Song, dường như chồng tôi lại chẳng chịu yên phận với cuộc sống ấy. Anh là mẫu đàn ông tham vọng, bằng mọi giá phải đạt được những mục đích đã đề ra trong cả công việc lẫn cuộc sống.
Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu một người đàn ông biết cầu tiến, nhưng nếu vì sự cầu tiến mà sẵn sàng hy sinh, chà đạp lên cả những người thân thiết nhất, thì thật khó lòng chấp nhận. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày bi kịch nhất của cuộc đời mình xảy ra vài năm về trước.
Đó là buổi tối chồng tôi đưa 2 người đồng nghiệp ở công ty mới về nhà ăn nhậu. Gần chục năm qua, chồng tôi đã chuyển khá nhiều công ty. Lần nào anh cũng đưa ra nguyên nhân nghỉ việc là do chưa tìm được môi trường làm việc thích hợp, hoặc không có nhiều cơ hội thăng tiến.
Duy chỉ có lần chuyển đến công ty mới này, tôi chưa chưa thấy anh phàn nàn gì cả. Thậm chí, còn mời cả đồng nghiệp về nhà ăn tối, một việc lạ lùng mà trước đó chồng tôi chưa từng làm. Hôm ấy, anh gọi điện về nhà từ sớm, bảo tôi đi chợ mua đồ, chuẩn bị vài món thịnh soạn đón khách. Trước lúc cúp máy, chồng tôi còn không quên nhắc nhở tôi phải ăn mặc, sửa soạn cho tươm tất, vì anh ta không muốn vợ mình mất điểm trong mắt đồng nghiệp. Tôi vui vẻ làm theo những lời chồng dặn. Khoảng 7h tối, chồng tôi dẫn theo 2 đồng nghiệp đến.
Lúc ra chào đón khách và mời vào dùng bữa tối, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khi tôi thấy 2 người khách lạ lướt mắt nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân. Tôi cố xua đi những ý nghĩ không hay đang hiện lên trong đầu để vui vẻ đón tiếp họ.
Hôm ấy, tôi đã đưa các con sang gửi ở nhà một người họ hàng gần đó, nên cuộc ăn uống kéo dài mãi đến đến nửa đêm. Hai vị khách đã ngà ngà hơi men, còn chồng tôi vẫn khá tỉnh táo. Bất ngờ, tôi thấy anh ta bật dậy, kéo tay tôi vào góc phòng như để thông báo chuyện gì rất quan trọng.
Mùi rượu nồng nặc từ miệng chồng tôi phả thẳng vào mặt khiến tôi choáng váng, nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một những gì anh ta nói. Giọng chồng tôi gằn lên ra lệnh: “Tối nay cô phải phục vụ 2 người bạn của tôi. Tôi vừa vào dọn lại phòng ngủ rồi đấy”. Chân tôi muốn ngã quỵ, tai tôi ù đi, mọi thứ xung quanh như quay cuồng. Quá bất ngờ trước những gì vừa nghe được khiến tôi không kịp phản ứng.
Tôi cứ đứng ngây ra đó, cho đến khi chồng tôi lên tiếng nhắc lại: “Cô hiểu ý tôi chứ? Việc này ảnh hưởng đến công việc của tôi, liệu mà làm cho tốt”. Khi tôi vừa lên tiếng phản kháng thì chồng tôi quay sang nhìn bằng đôi mắt đỏ ngầu, dữ dằn. Sau đó, anh ta túm tóc rồi đánh tôi túi bụi. Nhưng, như chợt nhớ ra điều gì đó, anh ta dừng tay lại, không quên lặp lại việc nhắc nhở tôi phải biết nghe lời, bằng một giọng rít qua kẽ răng.
Từ nhiều năm nay, tôi đã quen với những cơn hằn học và cả những trận đòn của chồng mình. Tôi biết, bình thường anh ta vẫn là một người đàn ông khá điềm đạm và tử tế. Chỉ những lúc bế tắc hay trục trặc trong công việc, anh ta mới tìm cách trút lên đầu tôi những bực dọc bằng cách thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Đã nhiều lần, tôi xin anh ta cho đi làm trở lại, để san sẻ bớt những gánh nặng về kinh tế, nhưng anh ta không đồng ý. Cứ thế, tôi sống như một kẻ ăn bám và thường xuyên hứng chịu những cơn nổi nóng hay những trận đòn vô cớ.
Đêm ấy, tôi nuốt nước mắt vào trong để đồng ý làm theo yêu cầu của gã chồng khốn nạn. Hai gã đồng nghiệp say mèm lần lượt bước vào căn phòng ngủ mà chồng tôi đã đứng canh ở ngoài. Có nỗi nhục nhã nào hơn việc bị làm nhục tại chính ngôi nhà của mình, mà kẻ chủ mưu không ai khác là người chồng đã đầu ấp tay kề suốt bao nhiêu năm qua. Anh ta không hề bảo vệ vợ mình, mà lại biến vợ thành thứ công cụ giải trí miễn phí cho những gã đàn ông khác.
Sáng hôm sau, khi các con trở về, chồng tôi lại vui vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Anh ta đến bên tôi dỗ dành, cưng nựng, nhưng tôi cảm thấy ghê tởm con người ấy đến mức chẳng muốn anh ta động một ngón tay vào người mình. Khi đứa con gái lớn nhìn thấy tôi buồn rầu liền hỏi han, tôi chỉ biết ôm con vào lòng mà khóc nức nở. Con tôi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, nó vẫn còn quá nhỏ để hiểu những chuyện phức tạp của người lớn.
Tôi mỉm cười chua chát, coi thường người mình gọi là chồng. Ảnh minh họa
Những ngày sau đó, tôi đã tính đến chuyện ly dị, tính đến việc giải thoát cho mình khỏi cuộc sống tù túng và gã chồng vũ phu. Tôi đã nghĩ vì các con còn quá nhỏ mà tôi đã cam tâm chịu đựng, nhưng tôi sợ rằng, nếu cứ tiếp tục cam chịu thì không biết chồng tôi sẽ còn ép mình phải làm những gì nữa.
Với tôi, buổi tối hôm ấy đã trở thành một ký ức kinh hoàng không thể quên cho đến tận cuối đời. Tôi không muốn mình phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Nhưng đôi khi, cuộc sống không diễn ra như những gì bạn mong muốn.
Một tuần sau đó, chồng tôi trở về nhà với vẻ hồ hởi. Anh ta bảo mình mới được các đồng nghiệp đề cử lên ban Giám đốc, để tham gia vào một dự án tầm cỡ của công ty. Nói đến đây, anh ta quay sang nhìn tôi tủm tỉm bảo rằng công đầu phải thuộc về tôi. Tôi mỉm cười chua chát, có lẽ lần đầu tiên trong đời tôi thấy một người chồng vui đến thế, sau khi vợ mình lên giường với người đàn ông khác.
Nhưng chồng tôi vẫn chưa chịu dừng lại đó. Sau 2 người đồng nghiệp kia, anh ta còn lên kế hoạch lấy lòng phó phòng, trưởng phòng, rồi phó Giám đốc, Giám đốc công ty. Tất cả những người đàn ông ấy, cùng được mua chuộc bằng một món quà, đó chính là tôi.
Lần thứ hai xảy ra khi chồng tôi ép tôi đến một nhà nghỉ để tiếp gã phó phòng. Hôm ấy, tôi kịch kiệt chống cự lại, thậm chí còn toan bỏ trốn. Tôi biết, anh ta sẽ chẳng dám đánh đập tôi, bởi anh ta không dám dẫn một cô vợ mặt mày thâm tím đến cho sếp của mình. Nào ngờ, không đánh được tôi, anh ta lại lôi các con ra đánh.
Hai đứa bé hoảng loạn gào khóc, ngơ ngác không hiểu vì sao lại bị bố đánh. Thương con, tôi lại ngậm ngùi chấp nhận làm theo yêu cầu của gã chồng độc ác. Những lần sau đó, anh ta tiếp tục dùng những đứa con để uy hiếp tôi. Thậm chí, anh ta còn đe dọa, nếu tôi không ngoan ngoãn phục vụ những người đàn ông kia, thì anh ta sẽ ép con gái tôi phải làm thay.
Kể ra thì nhiều người nghĩ rằng anh ta chỉ đe dọa thôi, bởi có người bố nào lại nhẫn tâm làm thế với đứa con gái mới lớn của mình. Thế nhưng, với những gì mà anh ta đã làm với tôi, tôi cũng dám tin là anh ta có gan làm những gì vừa nói. Tôi cắn răng cam chịu thêm 3 năm nữa. Trong 3 năm ấy, mỗi lần sếp của anh ta gọi, tôi lại được chính anh ta nhanh chóng chở đến những nhà nghỉ, khách sạn rồi lại đón về. Đổi lại sự dâng hiến vợ mình cho cấp trên, chồng tôi nhanh chóng được cất nhắc lên phó phòng, rồi trưởng phòng kinh doanh
Một lần, vì không muốn chịu đựng thêm nữa, tôi đã đem mọi chuyện kể với bố mẹ chồng. Tôi tin họ là những người công minh và hiểu biết. Nào ngờ, họ không những chẳng tin tôi, mà còn cho rằng tôi đang đặt điều để hủy hoại danh tiếng của gia đình. Kể từ đó, mối quan hệ giữa tôi và gia đình chồng cứ xấu dần đi. Tôi biết sẽ chẳng ai dám tin một người chồng được học hành lại có thể làm thế với vợ mình, bởi chính tôi mỗi lần nghĩ đến cũng sốc vì những gì anh ta đã làm.
Có lẽ, kiếp sống của tôi vẫn mãi mãi mang danh thân phận nô lệ tình dục cho chính gã chồng đểu giả nếu như không có một lần anh ta bắt tôi thu xếp đồ đạc đi nghỉ 1 tuần với gã sếp đúng lúc con trai tôi ốm. Tôi không đồng ý, hắn lại lao vào đánh đập tôi thậm tệ. Đến nước ấy, tôi không thể chịu đựng được nữa. Hắn ta có thể chà đạp tôi, lợi dụng thân thể tôi nhưng tôi không thể chấp nhận việc hắn đối xử tệ bạc với con mình.
Bao nhiêu uất ức dồn nén, tôi quyết định phải chấm dứt tất cả. Tôi đã chụp lại một vài hình ảnh tại nhà nghỉ và những thương tích do chồng tôi đánh đập và quyết định mang lên cơ quan công an tố cáo. Tôi quyết quãng đường tiếp theo sẽ khó khăn, nhưng vì con tôi sẽ dũng cảm vượt qua tất cả…