Trong căn nhà chật chội nằm ngay trong lòng phố cổ Hà Nội một chiếc chiếu nhỏ nằm ngay giữa nhà là nơi bố con ông nằm. Trần thấp khiến bố con ông mấy chục năm qua rơi vào tình cảnh bi hài.
Ông Cao kể rằng : "Hơn 20 năm ở đây rồi nhưng nhiều lúc vẫn quên. Có hôm tôi ngủ dậy vô tình đứng phắt cái lên cộc đầu vào trần nhà đau chết điếng người. Cậu có biết mỗi khi mặc quần áo thì phải lom khom người, cởi quần thì phải nằm xuống sàn, cởi áo thì phải quỳ đấy".
Việc vệ sinh tắm rửa hàng ngày cụ ông đều dùng khu nhà vệ sinh công cộng: "Nói là khu vệ sinh công cộng thôi chứ ở đây không ai dùng cả, chỉ có tôi và thằng con trai dùng", ông chia sẻ.
Đồ đạc trong nhà ông không có gì giá trị, chủ yếu là sách, báo và quần áo. Nến là thứ ánh sáng tồn tại duy nhất tại căn nhà này
Lúc rảnh rỗi ông thường thắp nến và lấy báo ra đọc một thói quen từ lúc còn trẻ ông vẫn duy trì cho đến tận bây giờ
Hằng ngày, ông Cao phải đi xin nước về để uống
Việc vệ sinh, tắm rửa hàng ngày ông đều dùng khu nhà vệ sinh công cộng. Những ngày nắng nóng lên đến cực điểm, ông phải ra ngoài ngõ hoặc tìm chỗ bóng râm ngồi cho thoáng, đợi đến đêm khuya mới về ngủ
Căn hộ không có cửa, chiều dài khoảng 2.5 mét, chiều rộng khoảng 90 cm và chiều cao chưa đầy 1,5 mét khiến ông Cao luôn phải khom người mỗi khi đứng dậy. Mọi sinh hoạt ăn uống, ngủ, nghỉ của hai cha con ông đều diễn ra ở đây
Diện tích chật chội khiến ông Cao luôn phải đau đầu khi sắp xếp đồ dùng cá nhân sao cho gọn gàng, mặc dù chỉ có vài bộ quần áo và mấy quyển sách báo
Tuổi cao, sức khỏe yếu, không có khả năng lao động nặng nhọc nên một phần chi phí sinh hoạt của hai cha con ông Cao cũng được bà con xóm giềng tốt bụng hỗ trợ
Ánh mắt đượm buồn của người đàn ông đã sang đến cái dốc bên kia của cuộc đời