Em và anh yêu nhau ngày cả 2 đứa còn đang là sinh viên. Anh vốn dĩ là con nhà khá giả. Nhưng bản thân anh lại rất giản dị, anh vẫn đi xe số, vẫn ăn quán vỉa hè, vẫn tiêu pha trong một mức độ cho phép.
So với con trai anh thực sự rất ngoan. Không cờ bạc, hút thuốc, rượu bia uống có chừng mực. Ngoài ra thú vui của anh chỉ có học và em. Vì là sinh viên xa nhà nên bố mẹ anh cũng không chu cấp cho nhiều vì sợ anh sẵn tiền đua đòi hư hỏng.
Ngày quen nhau, anh chẳng kể gia đình anh thế nào, em cũng chẳng hỏi, vì với em hỏi cũng chẳng để làm gì. Em không muốn em đến với một người vì tiền và ra đi cũng vì tiền, vì thế em luôn cố gắng dung hòa cùng anh, có nhiều tiêu nhiều ít tiêu ít, để anh không cảm thấy gánh nặng vì yêu em.
Đi ăn nếu anh trả tiền ăn đương nhiên em sẽ tranh trả tiền nước hoặc ngược lại. Đi xem phim anh mua vé thì em sẽ mua bỏng nước, hôm nào anh chi nhiều quá em sẽ tìm cách mua đồ tặng anh.
Ngày mình yêu nhau, có những ngày 2 đứa đi từ quê ra, xe anh hỏng đến mấy lần, dắt bộ đi tìm hàng sửa xe, trời thì mưa tối muộn, chẳng tìm đâu nổi một hàng để thay săm. Nhưng mà em vẫn thấy vui thế. Có những ngày trong túi 2 đứa chẳng còn bao nhiêu tiền, đi chợ mua thức ăn còn phải đắn đo xem mua cái gì, nhưng mà vẫn hạnh phúc vô cùng.
Chỉ đơn giản cùng nấu bữa cơm cho nhau ăn, cùng nhau luyên thuyên đủ thứ chuyện, cùng kể cho nhau nghe những vui buồn trong cuộc sống. Vì anh em đã tập uống rượu, để khi anh buồn anh có thể tìm đến em, 2 đứa cùng uống chứ em không muốn anh phải uống 1 mình.
Vì anh em có thể lang thang khắp Hà Nội theo anh đi đá bóng, chỉ đơn giản là ngồi xem rồi đợi anh cùng về. Có nhiều hôm trời mưa, anh đá bóng còn em vẫn ngồi đấy đợi. Sợ anh buồn nên lúc nào cũng đòi đi theo anh. Anh chơi điện tử em cũng tập chơi cùng nhưng không thành. Tình yêu của 2 đứa cứ thế. Cãi nhau nhiều, giận dỗi nhiều nhưng chưa bao giờ xa nhau được.
Mãi cho đến sau này, yêu anh được một thời gian em mới biết gia đình anh thế nào. Em một mực đòi chia tay vì thấy không hợp. Anh không đồng ý. Anh nói bố mẹ anh làm sếp là sai à? Là lỗi của anh à? Mẹ em cũng nói, "nhà mình ko hợp đâu con ơi, bước được qua cửa nhà đấy khó lắm".
Có ngày em ở Hà Nội khóc nức nở nhắn tin cho mẹ “con không muốn chia tay, con yêu anh đấy nhưng con không biết làm sao để vượt qua được rào cản gia đình này”. Cuối cùng em cũng cố chấp đi cùng anh, với một niềm tin duy nhất ở anh. Chỉ cần anh thích là được.
Tình yêu 2 đứa cứ thế cho đến khi em ra trường trước anh, em về quê còn anh ở lại Hà Nội. Cuối tuần anh vẫn về vì 2 đứa cùng quê lại ở gần nhà nhau. Nhưng anh năm cuối nên cũng bận, chẳng có mấy thời gian về được. Anh bận làm luận văn, còn em bắt đầu đi làm, 2 đứa bắt đầu có khoảng cách, cãi nhau nhiều hơn, im lặng rồi giận dỗi nhau nhiều đến nỗi mệt mỏi, rời xa rồi lại quay về rồi lại rời xa.
Cứ thế, dần dần qua được khoảng thời gian khó khăn, hai đứa bắt đầu ổn định, cả 2 đi làm dần có kinh tế hơn. Anh là con nhà khá giả nên khi ra trường đi làm anh được bố mẹ đổi xe cho ngay lập tức.
Bây giờ anh đến đón em không còn là con xe số đi một lúc lại thủng săm nữa rồi mà thay vào đó là ô tô điều hòa mát rượi, SH phóng ầm ầm, quần áo là lượt, hàng hiệu đầy người, nước hoa thơm phức.
Anh không còn phải đắn đo tuần này đưa em đi ăn món gì ngon để cả tuần phải ăn mì tôm nữa mà thay vào đó là những món ăn đắt tiền hơn, món quà mua tặng nhau giờ cũng xịn hơn. Anh có thể rủ em đi du lịch mà không phải đắn đo lo tiết kiệm tiền như trước nữa.
Nhưng tại sao bây giờ khi 2 đứa đã ổn định, đã có đủ thứ rồi thì em không còn thấy hạnh phúc như trước nữa? Đi cùng nhau mà cảm giác như 2 người xa lạ. Anh dần dần cũng lạnh nhạt với em hơn. Chính anh còn tự nhận "tình cảm không còn được như trước nữa".
Anh ngày càng bận rộn với em hơn. Những tin nhắn cũng ngày một thưa hơn. Em đâu cần những thứ vật chất phù phiếm ấy, thứ em cần là tình cảm của anh. Nhưng anh lại lỡ đánh mất đi tất cả.
Bây giờ anh như trở thành một con người khác. Anh ích kỉ chỉ biết nghĩ cho bản thân. Còn em, người cùng anh đi qua bao nhiêu năm tháng tuổi trẻ, khi anh có được một công việc tốt, có được kinh tế ổn định, có nhà có xe đẹp thì anh lại không cần em nữa.
Em cứ nghĩ rằng khi anh thành công người anh nghĩ đến đầu tiên là em nhưng em sai rồi, khi anh có được mọi thứ thì người yêu anh phải là những em trẻ hơn em, chân dài hơn em, xinh hơn em.
Cả thời gian tuổi trẻ nông nổi của em gói gọn bằng 1 câu nói vậy đáng không anh? Ảnh minh họa
Suốt quãng thời gian qua em im lặng và suy nghĩ lại tất cả. Em nhận ra đến lúc mình nên dừng lại rồi, em sẽ không cố chấp, không bao biện nữa. Em đi. Để anh được thanh thản. Để anh được đến với những sự lựa chọn khác không phải là em. Chỉ tiếc là chúng mình có duyên mà không có nợ. Lời hứa "anh sẽ lấy em khi em 25 tuổi" đã không thể thực hiện được nữa rồi. Em tiếc cho tuổi trẻ của mình, đã quá phí hoài vì nhau. Tiếc cho những điều đã có với nhau.
Chia tay. Sau 1 tháng em biết được sự thật, hóa ra không phải anh không tốt hay em không tốt, mà là, anh có người khác. Bạn em biết chuyện này từ khi 2 đứa vừa chia tay nhưng nó không nói vì sợ em đã buồn lại buồn thêm.
Tận mắt nó nhìn thấy anh đèo người khác, đi qua mặt nó. Người con gái bình thường, chỉ hơn em ở gia đình môn đăng hộ đối hơn gia đình em. Và quan trọng là vì em không làm nhà nước, vì em không xứng với những gì anh có. Vì anh đã quên hết những năm tháng khó khăn. Để giờ anh đáp lại em bằng 1 câu "chọn người yêu khác, chọn vợ khác em ạ".
Cay đắng đến thế, em chưa từng tin những câu chuyện trên mạng, vì em nghĩ đó chỉ là chuyện, do một người có trí tưởng tượng phong phú viết ra, nhưng hôm nay chính tay em ngồi gõ những dòng này, kể ra bằng cả máu và nước mắt của em. Cả thời gian tuổi trẻ nông nổi của em gói gọn bằng 1 câu nói vậy có đáng không anh?
Ngày xưa cứ nghĩ đồng cam cộng khổ, gừng cay muối mặn với nhau thì sẽ biết trân trọng nhau. Nhưng tất cả chỉ là lý thuyết thôi. Thực tế nó phũ phàng hơn nhiều lắm…
(*Theo NEU Confessions)