Tôi đã đọc được ở đâu đó rằng: "muốn biết bạn có hợp với chàng về chuyện ấy hay không, chỉ cần 3 giây. Tức là khi hôn đối tượng nếu bạn cảm thấy nụ hôn ấy cuốn hút, nồng nàn theo cảm nhận của bạn, thì chỉ mất 3 giây để biết bạn và chàng có hợp chuyện chăn gối.
Đó là một cuộc gặp gỡ bất ngờ trong một chuyến đi cùng với một công ty đối tác. Người đàn ông đó không vồn vã, không tỏ ra ga lăng và rất ít khi mở lời. Thế nhưng khi chúng tôi trở nên thân thiết hơn, tôi cảm thấy anh thật chu toàn, để ý đến từng sở thích cá nhân của tôi. Anh rất ít nói nhưng những lời anh nói đều rất lý lẽ, thuyết phục.
Khi gần anh ngọn nửa nóng lên trong đầu tôi, trái tim tôi lỗi nhịp. Nhưng tôi tự nhủ: "Chuyến đi sắp kết thúc rồi, chẳng qua cảm giác đó là do sự cô đơn giữa hai tâm hồn đồng điệu". Tôi cố gắng để không gần anh thêm nữa, và hình như anh cũng vậy. Nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì nó lại càng làm cho chúng tôi nghĩ về nhau nhiều hơn.
Khi hôn đối tượng nếu bạn cảm thấy nụ hôn ấy cuốn hút, nồng nàn theo cảm nhận của bạn thì chỉ mất 3 giây để biết bạn và chàng có hợp chuyện chăn gối. (Ảnh minh họa)
Sau 10 ngày, về đến thành phố, tôi chạy ào về nhà, nhảy vào vòng tay ông xã, tôi biết không phải là do tôi nhớ anh đến thế, hình như tôi ôm anh để cảm nhận vòng tay mình đang ôm người đàn ông ấy. Anh dìu tôi vào giường, anh hôn tôi, cái hôn mà tôi chưa bao giờ muốn nó kéo dài quá lâu. Chúng tôi bắt đầu vào cuộc như mọi khi. Nghĩa là lần nào ân ái chúng tôi cũng phải chạy đua với "thằng nhỏ".
Lấy nhau đã 5 năm và 2 nhóc. Nhưng mỗi lần "yêu" đều là nỗ lực của cả hai, bởi thằng nhỏ rất "bướng". Dù tôi có khêu gợi thế nào nó cũng cứ nằm ườn ra chả chịu ngóc đầu dậy. Kích thích mãi nó mới tươi lên được một tí nhưng phải thật nhanh kẻo nó lại "ngủ" mất. Cái cảm giác tận hưởng khoái cảm tôi chỉ đọc được trong sách báo, chứ thực sự thì chưa bao giờ.
Tôi cũng biết mình không đến nỗi khô khan lãnh cảm, nhưng hầu hết các cuộc yêu đều phải bỏ dở giữa chừng khiến tôi dần dần mất đi cảm hứng ân ái. Cho đến lúc này, tôi phải khẳng định rằng tôi không hề muốn quan hệ với anh, người đã sống cùng tôi, rất hòa hợp, trừ chuyện ấy đã 5 năm rồi. Và tôi coi đó là chuyện bình thường, coi như mình không có may mắn được hưởng ân huệ mà trời đã ban cho mỗi người phụ nữ.
Cảm giác lần này thật khác lạ. Khi xong việc, cũng là trong chớp mắt, tôi tức tưởi khóc trên vai anh. Anh tưởng tôi nhớ anh quá nên mới khóc lại ra sức vỗ về. Thực tế tôi đang thấy mình thực sự thiệt thòi, tôi đang nghĩ đến người đàn ông kia. Tôi tưởng tượng khi gần bên người ấy cảm xúc sẽ được thăng hoa.
Vài ngày sau, anh ta gọi điện hẹn tôi đi uống cà phê buổi tối. Anh đến công ty đón tôi lúc 5 giờ chiều, chúng tôi đi ăn cơm, rồi vào một quán thơ mộng. Bình thường anh vốn thận trọng, xa cách là thế, giờ anh ôm trầm lấy tôi, vòng tay mạnh mẽ xiết chặt, đặt lên môi tôi cái hôn nồng cháy. Chỉ trong 3 giây tôi đã cảm nhận được nụ hôn đó thật tuyệt vời, giường như tạo hóa ban cho tôi đôi môi chỉ để chờ đợi anh đặt nụ hôn lên đó. Chúng tôi cứ cuống quýt hôn nhau như thế, không muốn dời. Anh nói: "Anh nhớ em quá nên mới làm vậy, anh xin lỗi em".
Chúng tôi tiếp tục nói chuyện, rất hợp ý. Anh không thể hiện gì nhiều nhưng ở anh có sức cuốn hút mãnh liệt, như một ngọn lửa, khiến đôi lúc tôi phải giật mình tự hỏi: "có lẽ nào ngọn lửa trong nhà đã tắt hoặc chỉ còn leo lét cháy ?".
Thực ra tôi rất yêu chồng mình, nếu chuyện đó có thể hòa hợp được thì tôi thực sự mãn nguyện và có thể quấn quýt bên anh đến đầu bạc răng long. Tôi như con cá lội giữa hai dòng nước, nửa muốn vùng vẫy trong ao để có bạn có bè, nửa muốn vùng ra biến lớn cho biết cảm giác tuyệt vời của biển khơi, dù biết biển khơi đầy sóng gió.
Một ngày, hai ngày người đàn ông ấy vẫn gọi điện để hẹn hò. Tôi phải đấu tranh đến khổ sở bởi sự cám dỗ đang như con sâu gặm nhấm những ham muốn.
Tôi phải làm gì đây, chấp nhận quay trở lại cuộc sống ân ái thiệt thòi hay thử một lần đánh thức những khao khát của bản thân?