Nếu như... nếu như lúc ấy anh ra gặp thì em sẽ bỏ tất cả mà ở cạnh anh. Thế nhưng cuối cùng thì anh đã giận, đã ghét em thật rồi...
Tại sao anh lại có thể cầu xin em buông tha anh, để anh đến với tình yêu của anh, để anh được sống với đúng bản thân mình?
Đến bây giờ tôi mới thấm câu nói: "Khoảng trống có thể lấp đầy bằng những yêu thương. Nhưng tổn thương thì mãi mãi không thể bù đắp được".
Tôi biết khi bạn dành hết những năm tháng thanh xuân, những gì tốt đẹp nhất, cả niềm tin và tình yêu của mình cho người con trai ấy, đến khi họ ra đi sẽ để lại nỗi đau, sự mất mát lớn lao đến nhường nào.
Em đỏng đảnh giận dỗi đòi chia tay, anh đồng ý rất nhanh, thậm chí còn không có nổi một lần níu kéo. Em cũng không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như vậy, quá nhanh, quá bất ngờ...
Anh dẫn chị về và nói với bố mẹ muốn cùng chị xây dựng gia đình, thế nhưng họ phản đối ra phản đối vào với thái độ quá "kinh dị".
Ngày chị công khai hạnh phúc bên người mới, anh trai uống say mềm, luôn miệng gọi tên chị, gào khóc. Bao nhiêu oán trách, giận hờn trong tôi tan biến hết, chỉ còn nỗi xót xa…
Tiếp tục chờ đợi, tiếp tục yêu thương, tôi dành hết những gì mình đang có cùng với sự hi sinh để yêu anh, yêu đến đên dại, nhưng dường như anh lại không nhận ra điều đó...
Tôi ước ngày xưa tôi đừng nghe lời mẹ bỏ rơi em. Phải chi tôi mạnh mẽ và quyết liệt hơn thì bây giờ đâu có mất em mãi như này, câu chuyện tình buồn của tôi đâu có thê thảm như này.
Anh sẽ không bao giờ rời đi nếu tôi còn cần anh. Tôi cảm động thật sự. Cái viễn cảnh ấy cùng mối tình khắc cốt ghi tâm này sẽ thật đáng tự hào biết bao.
Tôi không biết rằng từ tình yêu đến hôn nhân lại là một quãng đường xa như vậy...
"Có những yêu thương bị ngăn cách bởi giàu nghèo, cũng có những yêu thương bị bức tử bởi miệng đời nghiệt ngã. Tình yêu là của hai người nhưng có biết bao người khác đứng bên ngoài mặc cả".