Uất ức tột độ khi chồng quỳ gối van tôi đến xin lỗi nhân tình
Người đàn ông tôi yêu 9 năm, lần đầu tiên quỳ gối trước mặt tôi và khóc vì người đàn bà mà anh ta đã gắn bó, vì cô ta anh phản bội tôi, phản bội các con.
(Ảnh minh hoạ)
Tôi và anh yêu nhau 2 năm, cưới nhau tròn 10 năm và đã có với nhau 2 bé gái. Anh là nhân viên của một tập đoàn công nghệ thông tin nổi tiếng, còn tôi chỉ là một cô gái cắt tóc gội đầu. Thế nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy tự ti khi sánh đôi với chồng, bởi nhan sắc của tôi dù không phải quá nổi trội nhưng cũng có thể khiến chồng tôi tự hào khi đi bên cạnh.
Chồng tôi thì luôn tỏ ra là một người đàn ông hiền lành, đứng đắn. Tôi dùng từ "tỏ ra" bởi sau rất nhiều chuyện, tôi nhận ra rằng đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài của một thằng đàn ông trăng hoa, đốn mạt và hèn nhát.
Lấy nhau xong tôi mang bầu luôn bởi cả hai vợ chồng đều không có gì vướng bận. Tôi nghén đến chết đi sống lại, và còn bị động thai, nhưng vì nghe quá nhiều những câu chuyện chồng ngoại tình khi vợ mang bầu, nên dù rất mệt, tôi vẫn chưa bao giờ để chồng phải thiếu thốn trong chuyện ấy.
Tôi quá tin chồng đến mức dù anh thường xuyên đi sớm về khuya, tôi cũng vẫn ngoan ngoãn ở nhà cơm nước chờ anh về cùng ăn cho dù là 9h tối, thậm chí là 11h đêm. Thời điểm tôi mang bầu cũng là lúc tôi phát hiện mình bị suy thận. Sức khỏe yếu nên tôi bắt buộc phải nghỉ làm ở nhà dưỡng thai. Ngày nào tôi cũng quanh quẩn ở nhà cơm nước chờ chồng về.
Suốt 8 năm lấy nhau, tôi không hề mảy may nghi ngờ chồng cho dù anh thường xuyên đi sớm về khuya, thậm chí là phải trực qua đêm cùng đồng nghiệp nữ. Cho đến một ngày, tôi phát hiện ra anh không còn chung thủy, sau 1 cuộc điện thoại.
Tôi quá tin chồng đến mức dù anh thường xuyên đi sớm về khuya, tôi cũng vẫn ngoan ngoãn ở nhà cơm nước chờ anh về cùng ăn cho dù là 9h tối, thậm chí là 11h đêm. Thời điểm tôi mang bầu cũng là lúc tôi phát hiện mình bị suy thận. Sức khỏe yếu nên tôi bắt buộc phải nghỉ làm ở nhà dưỡng thai. Ngày nào tôi cũng quanh quẩn ở nhà cơm nước chờ chồng về.
Suốt 8 năm lấy nhau, tôi không hề mảy may nghi ngờ chồng cho dù anh thường xuyên đi sớm về khuya, thậm chí là phải trực qua đêm cùng đồng nghiệp nữ. Cho đến một ngày, tôi phát hiện ra anh không còn chung thủy, sau 1 cuộc điện thoại.
Những tưởng mọi chuyện như thế là xong, thì ngay hôm sau, chồng tôi đi làm về với gương mặt tím lại vì giận dữ. Anh đập bàn đập ghế bắt tôi phải gọi điện xin lỗi vì đã xúc phạm đồng nghiệp của anh. Tôi giống như 1 con hổ vừa bị thương lại vừa bị chính người thân yêu nhất của mình dẫm đạp lên lòng tự trọng.
Trong cơn giận dữ, tôi đập điện thoại của anh và nói rằng ngay ngày mai tôi sẽ lên cơ quan anh để làm cho ra ngô ra khoai chuyện này. Nghe đến đây chồng tôi sợ mất mật, từ giận dữ, chồng tôi chuyển sang thanh minh, xin lỗi và hứa từ giờ sẽ không liên hệ gì với cô gái đó nữa.
Từ giận dữ, chồng tôi chuyển sang thanh minh, xin lỗi và hứa từ giờ sẽ không liên hệ gì với cô gái đó nữa.
Mặc dù vô cùng thất vọng về chồng, nhưng vì 2 đứa con, tôi nhắm mắt cho qua. Tôi vét hết số tiền dành dụm để phòng thân mua đền cho anh chiếc điện thoại xịn mà anh ao ước. Từ đó anh có vẻ cũng quan tâm đến vợ con hơn. Những cử chỉ thân mật với vợ cũng tỏ ra thường xuyên hơn. Nhưng không ngờ, tất cả những điều đó chỉ để che giấu những hành động bỉ ổi khác mà anh làm sau lưng tôi.
Trong 1 dịp cả nhà đi chơi, tôi mượn điện thoại anh để chụp cho con gái, vô tình tôi nhìn thấy loạt ảnh anh và cô gái đó chụp cùng nhau trong thang máy nhà nghỉ. Thang máy chỉ có 2 người. Tôi như mụ đàn bà hóa điên, đứng gào khóc giữa đường, đau đớn tột cùng.
Chiếc điện thoại mà mình mua cho chồng bằng tiền chạy thận hàng tháng, bằng tiền học của 2 đứa con, những đồng tôi chắt chiu bằng mồ hôi và nước mắt… và chồng tôi lấy nó để chụp cùng với nhân tình khi dẫn nhau đi nhà nghỉ! Tôi ôm 2 con về nhà, khóc như điên dại.
Tôi gọi điện cho nhân tình chửi bới, dọa dẫm bằng những lời lẽ của một người đàn bà đang hóa điên vì bị phản bội. Tôi lồng lên công ty của chồng và giáng cho cô ta 1 cái tát, và ngay sau cái tát đó, chồng tôi từ đâu đó xông ra đạp tôi 1 cái vào bụng bằng tất cả sức lực của 1 thằng đàn ông. Người ta thấy tôi nằm ôm bụng quằn quại, gọi cứu thương và đưa tôi đến bệnh viện.
Sau khi ở viện về, tôi vẫn gào khóc như 1 mụ đàn bà điên dại. Chồng tôi cũng khóc lóc van xin tôi, nhưng không phải là van xin tôi tha lỗi, mà là van xin tôi hãy đến và xin lỗi nhân tình của anh ta, nếu không cô ta sẽ bị mất mặt tại cơ quan.
Người đàn ông tôi yêu 9 năm, lần đầu tiên quỳ gối trước mặt tôi và khóc, nhưng không phải vì tôi, không phải vì con, cũng không phải vì bố mẹ, mà vì người đàn bà mà anh ta đã gắn bó, vì cô ta anh phản bội tôi, phản bội các con.
Tôi không hiểu tại sao, tình nghĩa vợ chồng 7 năm, cộng thêm 2 đứa con, thêm cả lòng tự trọng của 1 thằng đàn ông mà không thể thắng nổi một mối tình ngoài chồng ngoài vợ. Tôi nhìn chồng tôi mà chết lặng, nước mắt tôi đã không còn có thể rơi. Tôi phải làm gì với anh đây? Làm gì để lấy lại được cái gia đình nhỏ bé nhưng hạnh phúc – dù chỉ là hạnh phúc giả vờ như trước kia?