"Dù có chia tay ngày hôm nay, thì ngày mai vẫn sống"
Cái thời điểm chia tay, anh như người say tình mà mình chưa từng thấy trước đó, anh bảo rằng em ấy như một làn gió mới thổi vào cuộc sống của anh, cái tươi mới mà 2 năm qua anh đã thấy cũ kĩ và chỉ còn là trách nhiệm.
Thế là mình đã tạm xa Hà Nội, xa Việt Nam một thời gian để đến với vùng đất mà mình luôn mơ ước "New Life, New Zealand".
Câu chuyện tình yêu của mình chỉ 6 năm, chắc không dài như nhiều đôi nhưng mình muốn chia sẻ để các bạn nữ có cái nhìn tích cực hơn sau chia tay.
Tình yêu của tụi mình vẫn được bạn bè trêu là "cặp đôi ký túc" bởi 2 đứa dai dẳng ở kí túc xá ròng rã 4 năm cho đến khi tốt nghiệp. Với mình, đấy là một tình yêu đẹp cho đến khi nó sắp tan vỡ.
Yêu nhau gần 6 năm, hai bên gia đình đã lên kế hoạch đính hôn khi cả hai đều có công việc ổn định và mức lương đảm bảo sau 2 năm ra trường.
Thế nhưng mà, câu chuyện nào quá dài thì sẽ dở thì phải, anh đã phản bội mình trong một lần anh đi công tác ở Hạ Long, trong chuyến đi có một em thực tập mới vào.
Cái thời điểm chia tay, anh như người say tình mà mình chưa từng thấy trước đó, anh bảo rằng em ấy như một làn gió mới thổi vào cuộc sống của anh, cái tươi mới mà 2 năm qua anh đã thấy cũ kĩ và chỉ còn là trách nhiệm.
Anh còn bảo bọn anh đã làm chuyện ấy và anh cảm thấy mình đàn ông, còn em lại luôn giữ gìn. Nhưng nghe có đau lòng không, anh biết chắc chắn chỉ vài tháng nữa hai đứa sẽ về một nhà cơ mà.
Chuyện tình buồn nhưng cô gái luôn mạnh mẽ
Trong lòng mình lúc anh nói chia tay với những lý do đấy, mình tuyệt nhiên không một chút "gợn sóng". Mình không xinh như hotgirl, chỉ khuôn mặt có chút ưa nhìn, thân hình gọn và biết cách ăn mặc.
6 năm yêu nhau, 4 năm ở kí túc, có món gì ngon cũng chia sẻ cho nhau, lúc ốm đau đều lo lắng chăm sóc cho nhau bát cháo hay liều thuốc cảm, đứa này về quê đứa kia ra đón, xe đạp cọc cạch ấy thế mà lại rất vui, động viên và cổ vũ nhau học thật tốt.
Mình là con gái một của ba mẹ, được cưng chiều từ bé, thế nhưng ngồi sau xe đạp mượn của bạn phòng anh, mình chưa một lần tự ti, kiểu cứ được ngồi sau yên xe anh thì bình yên.
Sau khi ra trường bố mẹ mình mua nhà ở Hà Nội và mình sống cùng bố mẹ, anh hay đến ăn cơm cùng gia đình, mình đi đâu ăn gì ngon khi không có anh cũng mua mang sang anh một suất, đi mua sắm thấy cái áo đẹp cũng tậu về cho anh, trong thâm tâm chỉ có anh mà thôi.
Và anh đương nhiên cũng quan tâm và chiều chuộng mình, cuối tuần anh chở mình đi chơi Tam Đảo, Đường Lâm hay Bát Tràng, thỉnh thoảng mua son hay nước hoa cho mình. Thế nhưng có lẽ mình đã tinh ý khi nhận ra anh có những thay đổi, đúng là con gái có giác quan thứ 6 nhỉ?
Mình đã linh cảm đúng, nhưng mình không nói gì, chắc đợi anh tự thú nhận. Một buổi tối Chủ Nhật, anh đã nói lời chia tay... qua điện thoại. Đêm đó Hà Nội mưa gió to và vì "anh đã thương T.A thật rồi em ạ".
6 năm để đáp lại được câu nói đó, mình dửng dưng, mình hỏi "anh chắc chắn hết yêu em và yêu bé đó phải không?", anh "ừ, anh xin lỗi". Mình tắt máy.
Mình ra ban công đứng một lúc, kiểu không khóc được, có cái gì đó không rõ ràng trong lòng. Một tiếng sau mình vào phòng mở laptop xem phim, lúc đó đã là 2h sáng.
Hôm sau thức giấc là sáng thứ 2, mình viết email xin nghỉ làm buổi sáng. Và dành cả buổi sáng để khóc, ký ức hiện ra thì lại khóc cho nó trôi đi và ngủ thiếp đến tận 12h trưa. Và cuộc sống mới của mình bắt đầu sau 1h chiều hôm đấy.
Chẳng hiểu nổi bản thân mình sao có thể mạnh mẽ như thế. Mình đến công ty, tham dự ngay cuộc họp với đoàn khách từ Úc và vẫn hoàn thành tốt công việc.
Mình không trốn tránh cảm xúc, không như kiểu nhiều bạn bảo vùi đầu vào công việc để quên. Mình không, mình xác định lý do này không thể tha thứ nên chắc chắn tự trọng này không cho phép quay lại, mình giữ gìn dành cho anh 6 năm trời, thì anh cũng phải có ý thức như thế, cả hai đã hứa, nếu chút chuyện cỏn con không làm được thì sau này gia đình còn bao sóng gió, biết buông bỏ mình lúc nào.
Mình vẫn làm việc, vẫn vui chơi, vẫn nghĩ về chuyện đã qua nhưng không ủy mị. Cuối tuần vẫn đi cà phê một mình, hay đi với thằng bạn thân của hai đứa, chẳng ai nói gì nhiều, chỉ ngắm phố phường, nó hay bảo "trông thế mà tính đàn ông phết nhỉ”.
Mình làm hồ sơ đi du học thạc sĩ ở New Zealand, đó là ước mơ thời sinh viên của mình, khi là cô sinh viên năm 3. Nhưng anh bảo "ở đây với anh chứ đi đâu nữa, sau này có nhóc cả nhà mình sang đó cho em thỏa nhé".
Khi người níu giữ không còn thì mình cứ thực hiện ước mơ thôi, ba mẹ mình cũng đồng ý vì biết tính con gái. Sau thời gian dài chờ đợi thì mình đã ở đây, cuộc sống mới, học hành, làm thêm và trải nghiệm.
Các bạn nữ à, sau khi chia tay, vui vẻ hay khổ đau là do mình cả, đừng đổ tại tính cách. Mình là một người từng yêu anh hết mình, như là cuộc sống, dịu dàng bên anh và cứng cỏi trong cuộc sống. Thế nhưng khi tình yêu ấy đã chấm dứt thì phải chấp nhận cuộc sống mình từ nay sẽ thiếu đi một phần, thì phải có những điều mới lấp vào.
Đừng ủy mị trên facebook, trong 500 anh em facebook, chắc có vài ba đứa thật sự tiếc nuối cho bạn, thế thì thay vì khoe ra cho cả thiên hạ những ngày mình yếu đuối nhất.
Có những người mình cảm tưởng cứ thích nhốt mình vào nỗi buồn, không cho mình đến một cơ hội bước ra với niềm vui, muốn u uất và muốn đau khổ, như kiểu đau khổ thì người ta sẽ đau lòng, không có đâu bạn ạ, bạn vùi vào đau khổ thì có mỗi bạn đau thôi, vì người ta đang ở trong niềm vui mà.
Mình cũng chưa bao giờ nói xấu người yêu cũ với ai, ai hỏi mình cũng bảo thì hết yêu thì sẽ không yêu nhau nữa. Hơn cả tình yêu là tình thương, dù không còn rung động với anh nữa nhưng chắc chắn mình sẽ đau lòng nếu ai đó coi thường hay làm tổn thương anh. Mình bảo đấy là duyên phận của tụi mình, con đường chúng mình đi đến đó mà thôi.
Thêm nữa, mình cảm thấy đã đúng khi giữ gìn trong suốt ngần ấy năm yêu nhau, không đi quá giới hạn. Mình không tin vào cái gọi là sự bao dung của con trai hay yêu là phải hết mình trao thân. Thay vì đau khổ đến nhập viện uống thuốc an thần như cô bạn cùng ký túc xá với mình sau khi chia tay vì lỡ đi quá giới hạn và bị khinh rẻ, mình vẫn cảm thấy thứ mình mất đi chỉ là tình yêu đó thôi.
Cho mình cơ hội được tiếp xúc và lựa chọn. Mình không kiểu sống chết tôn thờ một tình yêu hay "hận tình" ngàn thu. Mình tin vào tình yêu, vào hạnh phúc của anh chị em họ hay của bạn bè, thầy cô mình. Thế nên nếu biết nhìn vào những điều tốt đẹp bạn sẽ thấy được những điều tốt đẹp.
Trong hàng chục email mà anh gửi cho mình, có đoạn thế này "Anh đã biết từ nay anh đã vĩnh viễn mất đi điều quan trọng nhất cuộc đời, có cách nào để trở lại ngày xưa không em?".
Nếu để viết riêng về một chuyện tình rất đẹp thì mình sẽ viết cho đến những năm cuối thời sinh viên, những ngày ở kí túc xá, bên giảng đường cùng nhau, có những kỷ niệm các bạn sẽ gọi là ngôn tình nhưng vì nó đã dở dang mất rồi.
*Câu chuyện được chia sẻ trên NEU Confessions