Yêu hết mình trong 5 năm, rồi bị bỏ rơi vì một người quen 2 tháng
Sau khi đi làm được 3 tháng, anh nói chia tay. Tôi đã thực sự rất sốc. Sốc tới mức không còn một lời nào để nói. Tôi khóc rất nhiều, tim tôi như vỡ vụn làm trăm mảnh.
Lúc ngồi gõ những dòng này, tôi tưởng lòng mình như chết lặng, chai lì và đau đớn.
Tôi và anh bằng tuổi, quen nhau từ năm lớp 12 đến giờ là được 5 năm rồi. Nhà anh rất nghèo, từ nhỏ đã phải gửi cho nhà ngoại nuôi vì không đủ cơm ăn.
Ban đầu là anh theo đuổi tôi trước, trong khi đó đang lại yêu đơn phương một người khác. Anh cứ theo đuổi mãi, trong khi người kia lại rất ghét tôi, tôi cần một bờ vai nên chấp nhận quen anh.
Ở bên nhau thiếu thốn cực kỳ vì hầu như anh không bao giờ có tiền, lúc nào đi ăn đi chơi người trả tiền cũng là tôi. Ngày đậu đại học là ngày vui của biết bao nhiêu người, nhưng với anh lại khác vì nhà anh ấy không có tiền chu cấp đi học.
Lần đó tôi khóc rất nhiều vì thương, có ai đi học Đại học mà gia đình chỉ gửi 1 triệu/ tháng? Bạn bè tôi nói nếu cảm thấy hạnh phúc thì quen, còn khổ quá không chịu được thì thôi quên đi.
Nhưng tôi rất thương anh, không nỡ bỏ và rồi chúng tôi vẫn tiếp tục quen. Trong 4 năm học đại học, tôi luôn cố gắng làm thêm kiếm đồng ra đồng vào để vừa đủ chi tiêu vừa đủ tình phí.
Nhìn người ta lễ tết được người yêu chở đi chơi, mua cho thứ này thứ kia tôi cũng tủi thân lắm. Nhưng tôi rất thương anh, tôi không dám đòi hỏi gì.
Anh nói chi tay, tôi níu kéo cũng vô ích. Ảnh minh họa
Tôi nghĩ chỉ cần quen một người hiền lành chất phát có thể cho tôi dựa dẫm là đã đủ rồi. Rồi thời gian qua đi, tới lúc anh đi làm.
Giai đoạn tìm việc rất hoang mang, anh cảm thấy như không có gì cả và xin tôi đừng bao giờ bỏ anh ấy. Tôi càng thấy thương anh nhiều hơn nữa.
Đến khi anh có việc làm, tôi hạnh phúc lắm. Tôi nghĩ từ giờ chúng tôi đã có tương lai rồi, ngày tôi chờ đợi mỏi mòn cũng đã tới.
Anh hứa hẹn rất nhiều, sau khi đi làm sẽ cho tôi cái này cái kia. Nhưng công việc của anh rất áp lực, hay bị sếp mắng và chèn ép.
Thời gian đầu còn hay kể với tôi nhưng sau đó ngày càng thưa rồi im luôn.Tối nào cũng về rất trễ. Về tới nhà là đã 11h đêm rồi.
Ngày nào tôi cũng giặt quần áo, là ủi cho anh đi làm và tất cả cũng chỉ là chờ đợi mà thôi. Và rồi chuyện gì tới cũng tới.
Sau khi đi làm được 3 tháng, anh đòi chia tay mình với lý do công việc áp lực, không muốn một người đợi một người đi làm, sớm muộn gì cũng chia tay vì cả hai không có tương lai.
Tôi đã thực sự rất sốc. Sốc tới mức không còn một lời nào để nói. Tôi khóc rất nhiều, đau khổ tới mức chỉ muốn chết đi, tim tôi như vỡ vụn làm trăm mảnh.
Tôi van xin, níu kéo. Cầu xin anh đừng bỏ tôi. Cầu xin anh cho tôi một cơ hội để tôi thể hiện là mình có thể chịu được khi anh đi suốt ngày không dành thời gian dành cho tôi, tôi chấp nhận tất cả.
Câu chuyện tình buồn làm tim tôi như vỡ tan thành trăm mảnh
Tôi cầu xin mãi, anh mới chịu gặp mặt để nói chuyện. Anh vẫn kiên quyết chia tay, tôi không còn cách nào khác đành phải xin anh để một thời gian nữa tôi cũng đi làm, tôi cũng hiểu rồi xin anh ấy hãy suy nghĩ lại.
Trong thời gian này vẫn là bạn bè, nói chuyện với nhau bình thường không phải là người yêu, tôi cũng chấp nhận. Nhưng anh lạnh nhạt, thờ ơ với tôi khủng khiếp, bạn bè tôi đều nói anh có người khác nhưng tôi lại không tin.
Rồi có một hôm, tôi bỗng nhiên có linh cảm xấu, tôi vào facebok anh để xem thì thấy có nhắn tin thân mật với cô bạn cùng công ty.
Nói về cô gái này thì từ ngày đầu anh vào công ty mình đã có linh cảm không lành, chụp hình lúc nào cũng đứng cạnh nhau, lúc nào mình gọi cho anh cũng nghe tiếng ở bên cạnh.
Ngay cả việc mình xin số tài khoản để chuyển tiền nhờ anh mua dùm quà cũng là của cô ấy, mặc dù 2 người không chung nhóm (cô gái này là cháu gái giám đốc).
Sau đó mình lùng được nick skype thì biết hai người đó đã yêu nhau được 2 tháng rồi. Tức là trong thời gian mình ngồi chờ đợi ở nhà, anh chẳng phải làm khuya gì cả mà là đi chơi với người khác.
Tôi nhắn tin với cô gái đó, anh xông vào chửi rủa tôi. Và câu nói mình nhận được, không phải là “anh xinh lỗi, hay tha thứ cho anh mà là “con *** mày im đi, hay cho tao được yên”.
Thời gian tôi khóc tới mức muốn mù mắt, lòng tôi đau muốn vỡ nát ra, tôi vẫn còn đang trong skype của anh, vẫn thấy hai người tình tứ với nhau, anh rất yêu rất yêu cô ấy.
5 năm gắn bó với nhau không bằng 2 tháng sao? Giờ tôi đã mất lòng tin hoàn toàn vào đàn ông rồi, ai cho tôi lại lòng tin vào cuộc sống này đây? Hi sinh đi tất cả rồi nhận lại được gì? Tôi muốn gục ngã...
*Câu chuyện được chia sẻ trên NEU Confessions