Lần đầu ra mắt, mẹ người yêu nói một câu khiến tôi đáp trả quyết liệt, rồi xách túi bỏ về
Ngưỡng chịu đựng có hạn, tới lúc này tôi khẳng khái đáp lại: "Thế thì quý hóa quá bác. Vậy cháu xin phép về, vì để còn tạo cơ hội cho bác tìm người xứng đáng hơn với anh ấy".
Tôi và Dũng yêu nhau được ba năm thì anh ngỏ ý muốn đưa tôi về ra mắt các cụ. Tôi đợi ngày này đã lâu lắm rồi vì bản thân yêu anh thực sự. Trong thâm tâm tôi muốn anh xác định nghiêm túc và chân thành để tình cảm đôi lứa đi đến kết cục có hậu.
Thú thực trong quá trình tìm hiểu nhau, bạn bè chung của cả hai đã nhiều lần cảnh báo, liệu rằng tôi có vượt qua được cái bóng quá lớn của người đến trước hay không. Số là trước khi tiến tới gặp gỡ làm quen với tôi, Dũng đã có bốn năm mặn nồng với bạn gái cũ. Họ là đôi bạn "thanh mai trúc mã" từ thời phổ thông, từ tình bạn dẫn đến tình yêu nên tình cảm đôi bên rất chân thành và sâu nặng.
Nghe nói cô gái ấy rất được lòng bố mẹ Dũng. Hạnh, tên cô gái, cũng đã nhiều lần đến ăn ở tại tư gia Dũng như một thành viên chính thức trong gia đình. Rồi chỉ vì một hiểu lầm nào đó không thể hóa giải mà Hạnh dứt áo ra đi.
Ảnh minh họa
Dũng cũng đã kể lại cho tôi câu chuyện ấy một lần. Anh còn nói cảm thấy khá lo thay cho tôi vì cá nhân anh yêu tôi thật lòng, chỉ hiềm nỗi bố mẹ anh vẫn giữ ấn tượng sâu sắc về Hạnh trong lòng. Nếu bố mẹ anh vẫn khư khư quan niệm cũ và bảo thủ, chỉ sợ tôi là người đến sau sẽ chịu thiệt thòi nhiều.
Tuy nhiên xét thấy tình cảm chúng tôi dành cho nhau đủ lớn, tôi tự tin rằng tôi sẽ chinh phục được bố mẹ anh bằng sự chân thành của mình.
Rồi ngày anh dẫn tôi về quê ra mắt đã tới. Đêm hôm ấy tôi hồi hộp vô cùng, nhưng cũng đã chuẩn bị cho mình sự tươi tắn và nhiệt huyết cần thiết, đủ "ghi điểm" các cụ trong lần đầu diện kiến. Tôi còn thăm dò nếp sống gia đình Dũng, cốt ăn mặc trang điểm sao phù hợp nhất, tránh sao không quá xoàng xĩnh nhưng cũng không quá "lố".
Biết Dũng đưa bạn gái về chơi nên các cô, các dì hai bên nội ngoại anh qua thăm khá đông. Khâu nước nôi chuẩn bị tiếp khách trong bối cảnh này vô cùng quan trọng. Mẹ anh, thành viên quan trọng nhất lại đang đi chùa nên tôi mặc nhiên đứng ra cáng đáng mọi chuyện. Bố anh gợi ý mổ gà cho bữa cơm gia đình thêm phần trịnh trọng. Tôi biết thiện ý của cụ nên không nề hà xuống bếp, xắn tay vào quán xuyến bếp núc.
Tới khi mọi việc dưới bếp khá ổn thỏa, cũng là lúc các thành viên mới tới có ý giục giã "cô dâu tương lai" mau lên nhà diện kiến. Tôi chỉ kịp búi lại mái tóc, nở nụ cười thân thiện lên nhà chào đón người thân của gia đình anh. Khi tôi đang đon đả rót nước, cô ruột Dũng bỗng nói to: "Lần đầu về nhà bạn trai ra mắt, cháu cũng nên chú ý phần hình thức chứ. Cháu soi gương mà xem, mascara mắt đã lem nhem, son môi đã phai màu hết nên nhìn mặt cháu nhợt nhạt kém sắc lắm".
Tôi giật mình, vội tìm gương soi, đúng là gương mặt tôi đã không còn được trang điểm cẩn thận chỉn chu như lúc đầu. Nhưng tôi cũng chạnh lòng, vì không nhận được sự đồng cảm từ những người thân của anh cũng vốn là phụ nữ với nhau. Nếu tôi không lăn xả vào bếp phụ giúp, chắc nhìn tôi vẫn lộng lẫy lắm, nhưng lúc đó sẽ bị đánh giá theo chiều hướng khác.
Thái độ của mẹ người yêu khiến tôi nản lòng. Ảnh minh họa
Lúc tôi đang chỉnh chang lại chút thì mẹ Dũng về. Tôi tươi cười ra chào bác. Trái với thiện ý của tôi, mẹ anh nhìn tôi từ đầu tới chân, chỉ khẽ đáp lại "ừ" rồi ra ngồi cùng nhóm khách khứa đang trò chuyện rôm rả. Tôi khá chột dạ nhưng kịp lấy lại tinh thần, vẫn nhiệt tình phụ giúp các việc mà bản thân cho là phù hợp.
Khi lúi húi mang phích nước từ dưới bếp lên, tôi nghe tiếng mẹ Dũng oang oang nói với anh: "Cái Thu (tên tôi) xét về nhan sắc lẫn mức độ nhanh nhẹn không bằng một nửa cái Hạnh ngày xưa. Mẹ chỉ quý mỗi con bé đó. Mẹ cũng nói với con nhiều lần, nên hạ cái tôi xuống, ngồi lại với nhau và xin lỗi Hạnh một câu là xong. Con cố chấp làm gì để giờ lại dẫn người lạ hoắc từ tận tỉnh xa về".
Tôi thấy nghẹn đắng cổ họng, nhưng cố dằn lòng để vượt qua "cửa ải" đầu tiên này. Khi tôi đang ngồi trò chuyện với các cô các bác thì mẹ anh hỏi thẳng tôi không ngại ngần: "Thế thu nhập hằng tháng của cháu bao nhiêu?" Tôi thật thà đáp: "Dạ, cũng được ngót nghét 10 triệu một tháng bác à".
Dường như chỉ đợi có thế, bà "bồi" thêm: "Thua xa Dũng nhà bác. Tháng ít nhất nó thu nhập cũng 20 triệu, với tay một cái cưới ai chẳng được".
Ngưỡng chịu đựng có hạn, tới lúc này tôi khẳng khái đáp lại: "Thế thì quý hóa quá bác. Vậy cháu xin phép về, vì để còn tạo cơ hội cho bác tìm người xứng đáng hơn với anh ấy. Riêng bố mẹ cháu luôn nói, cháu như thế đã là tuyệt vời trong mắt họ rồi, và bố mẹ sinh ra con để con yêu thương chính bản thân mình, tiếp nữa là không để ai có quyền rẻ rúng con cả".
Tôi dứt khoát thu xếp đồ đạc rồi ra về trong sự ngỡ ngàng của đám đông, mặc cho bố Dũng và Dũng chạy theo xin lỗi và nói đỡ. Trong thâm tâm tôi còn yêu anh rất nhiều, nhưng để cả đời chung sống với bà mẹ chồng mà ngay từ buổi đầu gặp gỡ đã có ý khi dễ tôi như thế, tôi không cam lòng.
Tôi bước ra đường quốc lộ, bắt xe ngược về quê mà trong lòng thanh thảnh vô cùng. Những gì cần nỗ lực, tôi cũng đã cố gắng nỗ lực hết sức. Phần còn lại tùy duyên, nhưng tới nước này tôi cũng đã đưa ra quyết định rút lui để bảo toàn lòng tự trọng cho mình.