Chồng nổi điên vì vợ bầu bần tiện, đánh nhau ngoài chợ chỉ vì 1.000 đồng

02-06-2018 09:14:54

Tôi xấu hổ không còn chỗ nào để giấu mặt đi khi nhìn vợ cãi nhau chỉ vì mấy đồng bạc lẻ. Tôi lôi vợ về nhà mà kìm nén cơn điên đang thịnh nộ trong người.

Chồng nổi điên vì vợ bầu bần tiện, đánh nhau ngoài chợ. Ảnh minh họa

Chúng tôi kết hôn được 6 năm, có một con gái 5 tuổi và vợ đang bầu 3 tháng bé thứ hai. Tôi làm kinh doanh cho một công ty nước ngoài về xuất nhập khẩu còn vợ làm tư vấn viên tại trung tâm Tiếng Anh.

Với mức thu nhập khá, đợt vừa rồi gia đình tôi đã dồn tiền và vay thêm 200 triệu để chuyển đến căn hộ mới mua với 2 phòng ngủ đầy đủ tiện nghi.

Tôi hạnh phúc vì cuối cùng cũng mua được một căn hộ như mong ước để cải thiện cuộc sống cho gia đình. Còn với số nợ kia, tôi không quá lo lắng vì trong khoảng 1 năm cố gắng làm ăn, tôi thừa sức để chi trả. Thế nhưng với vợ tôi thì đó là một điều nặng nề, ghê ghớm lắm, lúc nào cô ấy cũng tính toán chi li để dư tiền trả nợ.

Trước đây, khi mới cưới về, tôi cũng phát sợ với cái tính tiết kiệm đến mức bần tiện của vợ mình. Vì tôi thu nhập khá và cũng khuyên nhủ vợ từ nhẹ nhàng đến nặng nề nên cô ấy cũng  rút kinh nghiệm và bỏ dần cái tính ấy đi.

Nhưng từ ngày mua nhà, vợ tôi lại “chứng nào tật đấy. Vợ tôi muốn toàn bộ tiền lương của chồng để trả nợ, còn cả gia đình chỉ tiêu gần 6 triệu tiền lương của cô ấy. Tôi phản đối vì như thế là quá ít mà số nợ kia không đến mức phải khiến cuộc sống khốn đốn đến mức vậy. Tôi muốn cứ chi tiêu bình thường không hoang phí, lương còn bao nhiêu thì trả nợ.

Vợ tôi đang mang bầu nên tính tình thất thường hay giận dỗi, mà mỗi lần như thế đều khóc lóc nhịn ăn nên tôi đành phải nhún nhường rồi tìm cách nói chuyện sau.

Thế rồi vợ tôi rút thẻ ngân hàng trong ví của tôi, tiền lương mỗi tháng đều bị rút sạch, chỉ đưa cho tôi một chút để tiêu vặt. Đến nỗi nhiều khi đi gặp gỡ đối tác một bữa là hết tiền, hôm sau đến tiền uống trà đá cũng không còn, khi hỏi vợ thì cô ấy lại cằn nhằn, nhăn nhó cả ngày.


Mâm cơm đạm bạc từ ngày này qua ngày khác. Ảnh minh họa

Rồi mọi chuyện từ ăn uống, chi phí sinh hoạt đều được vợ tôi gắn mác hai chữ “tiết kiệm” lên hàng đầu. Tiền mua quần áo, hay đưa con đi chơi gần như cắt hẳn, tiền ăn thì tiết kiệm hết mức có thể.

Ông bà nội ngoại ở quê gửi lên cho cháu ít trứng, rau hay thịt cá là vợ tôi mừng lắm vì không phải đi chợ. Nhưng nhận của ông bà nhiều mà cô ấy không bao giờ nghĩ đến chuyện biếu lại ông bà bộ quần áo mới hay chút tiền tiêu vặt.

Bữa cơm hàng ngày cũng đạm bạc quá mức, nhiều khi đi làm về mệt mỏi, nhìn mâm cơm ngày nào cũng gần giống ngày nào mà tôi cảm thấy ngán ngẩm. Vợ tôi đang mang thai mà cô ấy cũng không muốn bỏ tiền ra mua hộp sữa bầu để uống.

Hôm đó, cuối tuần, vợ chồng tôi đi có việc rồi ghé vào chợ mua thức ăn. Trời thì nắng, mệt mỏi, mà vợ tôi cứ lượn đi lượn lại, hỏi hết các hàng rau, đến khi hàng nào rẻ nhất dù là kém 500 đồng thì mới mua.

Đến hàng cua, vợ tôi chọn mua 2 lạng về nấu canh với giá mặc cả lên xuống là 14.000 đồng/lạng. Cầm túi cua trên tay, cô ấy tỏ rõ sự hoài nghi rồi đi đến một hàng thịt nhờ cân hộ, sau đó quay lại hàng cua với bộ mặt khó chịu.

Vợ tôi sấn sổ ném túi cua về phía người bán hàng rồi hét lên: “Bà ngồi đây bán hàng mà gian dối thế? Bán thì phải cân tươi tỉnh cho người ta chứ cân đuối như vậy à”.

Người bán hàng ngạc nhiên, đưa túi cua sang một hàng khác cân lại thì cũng chỉ ở mức 2 lạng, sau đó quay sang vợ tôi nói: “Chị muốn gì, cân đủ rồi còn đòi hỏi cái gì? Hỏi cả chợ xem ai gian dối ở đây?”.

Vợ tôi to tiếng lại: “Chỗ này cân hơi đuối 1 chút, phải thiếu 1-2 con cua đấy. Trả lại cho tôi 1 nghìn rồi lần sau nhìn mặt tôi mà bán cho đủ. Làm ăn thất đức vậy à?”.

Đến lúc này thì tôi không kiềm chế được nữa, kéo cô ấy về nhưng nhất quyết không chịu, cứ cố đứng lại để lấy 1.000 đồng. Khi đó, người bán hàng nói rằng: “Ăn nói tử tế thì con này cho thêm con cua, còn kiểu như mày thì quên mùa xuân đi nhé!”.

Vợ tôi nghe thấy vậy, đạp đổ chậu cua trước mặt, khiến cua bò lổm ngổm trên nền gạch. Người bán hàng nóng mắt nhảy ra ngoài lao vào phía vợ tôi đánh và cô ấy cũng chống trả không kém phần. Đến khi tôi can ngăn, nói vợ đang mang bầu hãy thông cảm cho thì người kia mới buông tay ra.

Tôi xấu hổ không còn chỗ nào để giấu mặt đi, lôi vợ về nhà mà kìm nén cơn điên đang thịnh nộ trong người. Nếu cô ấy không mang bầu thì đã ăn ngay cái bạt tai ở giữa chợ rồi.

Xem thêm: Clip các bước xây dựng bể bơi trong sân nhà của ông bố trẻ

T.N
Theo Đời sống Plus/GĐVN //