Vị khách lạ khiến lái xe bỏ việc cả ngày để suy nghĩ về đời mình

09-10-2019 13:57:25

Chuyến xe cuối cùng của bà cụ đã khiến người lái xe nhận ra những giá trị của sự trân trọng cuộc sống để không phải hối tiếc về sau.

Cuộc sống tấp nập cuốn con người ta vào sự tất bật của công việc, chuyện gia đình, những chuyện không tên đến nỗi đôi khi chúng ta quên mất bản thân mình và những người xung quanh chúng ta đang cần gì. Cho đến một lúc nào đó, giật mình quay đầu lại, mọi thứ đã chỉ còn là quá khứ.

Sống chậm lại để không bỏ lỡ những điều tốt đẹp của cuộc sống, không bỏ lỡ những người quan trọng, không hối hận về những điều đã qua.

Câu chuyện dưới đây sẽ nhắc ta về giá trị của cuộc đời!

Vào một ngày nọ, tôi nhận được cuộc gọi đến đón khách tại một khu công nghiệp. Khi tôi đến lúc đó mới chỉ 2h30 sáng, tòa nhà tối đen trừ một ánh sáng duy nhất tại tầng trệt. Bình thường, tôi sẽ chỉ chờ một phút nếu không thấy khách ra tôi sẽ đi.

Thế nhưng hôm đó tôi đã kiên nhẫn chờ thêm, bước đến cửa và gõ. “Chỉ một phút thôi”, một giọng già yếu ớt đáp lại. Tôi nghe thấy một tiếng động gì đó giống tiếng kéo lê trên sàn nhà. Sau một hồi lâu, cánh cửa mở ra.

Một người phụ nữ tầm hơn 80 tuổi đứng trước mặt tôi. Bà mặc một chiếc váy nhẹ nhàng và cầm một chiếc hộp đựng thuốc với tấm vải che trên đó, nhìn khung cảnh giống như một bộ phim năm 1940. Bên cạnh bà là một chiếc vali nhỏ. Tất cả đồ đạc đều được phủ một chiếc khăn trải màu trắng. Không có đồng hồ treo tường, không có nhiều đồ dùng, góc nhà là một hộp các tông chứa đầy ảnh và thủy tinh.

Bà nói với tôi: “Cậu giúp tôi mang chiếc vali này ra ngoài xe nhé”. Tôi cầm chiếc vali cho lên taxi rồi quay lại giúp bà. Bà nắm lấy cánh tay tôi, chúng tôi cùng nhau bước về phía lề đường nơi chiếc xe đậu. Bà cảm ơn tôi vì lòng tốt, tôi nói: “Không có gì thưa bà! Tôi chỉ đang làm đúng nhiệm vụ của một tài xế với khách của mình. Mẹ tôi cũng dạy tôi rằng phải luôn giúp đỡ mọi người".

Nghe thấy vậy bà trả lời: “Cậu đúng là một cậu bé ngoan”.

Khi chúng tôi lên xe, bà đưa cho tôi một tờ giấy ghi địa chỉ và hỏi: “Anh có thể lái xe vào trung tâm thành phố không?”.

“Đó không phải con đường ngắn nhất”, tôi trả lời rất nhanh.

“Ồ không sao, tôi không vội. Tôi đã vội cả cuộc đời rồi, giờ là lúc tôi cần nhìn lại mọi thứ mình đã làm".

Sống chậm lại, trân trọng hiện tại để sau này không phải hối tiếc về những gì đã qua (Ảnh minh họa)

Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, mắt bà sáng lấp lánh. Bà chậm rãi nói tiếp: “Tôi không có gia đình, bác sĩ nói rằng tôi cũng chẳng sống được bao lâu”.

Trong hai giờ tiếp theo, tôi đi quanh thành phố. Bà chỉ cho tôi nơi ngày xưa bà từng làm việc với vị trí lễ tân, nơi mà bà cùng chồng từng sống khi mới cưới. Bà còn đưa tôi lên một nhà kho nội thất từng là phòng khiêu vũ nơi bà từng học nhảy khi còn là một thiếu nữ. Bà yêu cầu tôi đi thật chậm trước một tòa nhà và nhìn chằm chằm vào bóng tối. Được một lúc bà nói: “Tôi mệt rồi! Mình đi thôi nào”.

Chúng tôi lái xe đi đến địa chỉ trên tờ giấy và đó là một tòa nhà thấp, nhìn nó giống như một ngôi nhà nghỉ dưỡng nhỏ với một lối đi qua cổng to.

Có hai chiếc xe đi ra ngay sau khi chúng ta dừng lại, những người trên xe rất vui vẻ họ có vẻ đang mong chờ được gặp bà. Tôi đỡ bà xuống và kéo chiếc vali để bên cạnh.

“Tiền xe của tôi bao nhiêu?”, bà hỏi.

“Không có gì. Bà không cần phải trả tiền cho tôi”.

“Nhưng cậu phải kiếm sống mà”.

“Tôi có thể làm điều đó khi chở những hành khách khác”.

Tôi cúi xuống và ôm lấy bà, bà nắm chặt tay tôi, nói với giọng run rẩy: “Cảm ơn cậu đã cho bà già này một niềm vui. Đây là những ngày cuối đời của tôi, tôi phải sống ở viện nhưng tôi vẫn cảm thấy may mắn trước khi rời khỏi cõi đời này tôi đã gặp cậu.

Tôi đã có cơ hội tìm lại những kỷ niệm xưa, nhìn chúng lần cuối. Đó là niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi. Tôi đã bắt rất nhiều chuyến taxi nhưng không ai làm việc đó cho tôi, họ từ chối, tôi héo mòn ở nơi đó mà không đủ sức đi thăm lại những chốn cũ. Thật sự cảm ơn cậu. Tôi mãi mãi ghi nhớ lòng tốt của cậu cho dù sang thế giới bên kia”.

Tôi siết chặt tay bà và rồi bà bước vào ánh sáng mờ ảo trong căn nhà, cánh cửa đóng lại. Đó là âm thanh ám ảnh tôi mãi tới bây giờ.

Trong ngày hôm đó, tôi không chở bất kỳ hành khách nào. Tôi suy nghĩ rất lâu, tôi thắc mắc liệu điều gì sẽ xảy ra với bà? Liệu hôm nay nếu không gặp tôi, bà gặp phải một người tài xế nóng tính nào đó, họ sẽ không kiên nhẫn đưa bà đi khắp thành phố, sống lại những khoảnh khắc và hoài niệm về quá khứ.

Và thế rồi, tôi cũng đã làm được một việc ý nghĩa trong ngày. Ai rồi cũng sẽ trải qua thời gian đó, khi bạn trao đi chút lòng tốt, bạn sẽ nhận được những bài học quý giá. Có lẽ bà cụ 80 tuổi đó đã cho tôi những lời khuyên, hãy biết trân trọng hiện tại, để một ngày nào đó không phải sống trong hối tiếc. 

Thùy Linh
Theo GĐVN //