Tâm sự nhói lòng gửi 'những cô gái sợ yêu' gây bão mạng

18-05-2018 07:54:21

“Đôi lúc thấy tình cảm của 2 đứa mình giống như hai giọt nước, có vỡ tan bao lần vẫn nguyên một hình dáng thế thôi".

Hôm nay đi công tác, có chút thời gian ngồi nghĩ lại một loạt những chuyện vừa qua, chị nhớ đến câu văn này trong quyển “Đường hai ngả người thương thành lạ”, ngẫm thấy sao đúng vào trường hợp của chị thế.

Ra trường được ngót nghét 10 năm, được cuộc đời dạy cho bao nhiêu bài học, nhưng đứng trước bài toán về tình yêu, chị lúc nào cũng là người bó tay với nó. Tự nhận là một người bẩm sinh mạnh mẽ, tự hứa với bản thân không bao giờ được khóc, thế mà thời gian 4 năm qua, chưa bao giờ chị lại thấy trái tim mình đau đớn nhiều như thế.

Dù từng suýt bị coi là gái ế, nhưng chị cũng đã có một tình yêu đẹp thời sinh viên: yêu lớp trưởng, sau 2 đứa cùng đi du học, thậm chí còn tính về nước sẽ cưới. Nhưng vẫn là cuộc đời chiến thắng tất cả, anh chị chia tay, anh ở lại chị quyết định về nước tìm việc. Chưa bao giờ chị quên cái ngày nắng gắt ở Paris lần ấy, đừng trên cầu nói lời chia tay, rồi mỗi đứa quay đi một hướng, giống như phim đấy, mà tim còn đau hơn cả phim nữa. Chị về nước được vài tháng thì xin vào làm ở Tập đoàn lớn, tập trung vào công việc, tập trung phát triển thăng tiến, yên tâm là đã quên được anh...

Nhưng trái đất tròn, chạy trời không khỏi nắng, một ngày đi họp về, thấy dáng lưng mà có đi cả đời chị vẫn nhận ra, lúc não nhận được tín hiệu rằng đúng là người ấy rồi, không thể là ai khác thì người chị bắt đầu nóng ran lên. Với kinh nghiệm làm việc bên Pháp đáng nể, hóa ra anh ấy về đây làm trưởng phòng hợp đồng.

Chị vẫn nhớ lần ấy, khi bốn con mắt gặp nhau, chị bàng hoàng nhận ra thì ra chị chưa bao giờ quên được con người này. Cả chiều hôm ấy chị không làm được việc gì ra hồn và chị còn nghĩ chắc chắn rằng chị phải quay lại với anh ấy, chắc chắn 100%, chị đã quyết như vậy rồi.

Nhưng cuộc đời vẫn tát chị một cái thật đau, sáng hôm sau họp lãnh đạo ra mắt nhân sự mới, chị mới ngỡ ngàng nhận ra anh ấy mãi mãi không dành cho chị. Chưa bao giờ chị thấy cái gì sáng hơn trong căn phòng họp ngày hôm ấy ngoài cái nhẫn ở ngón tay áp út của anh ấy. Thảo nào gặp nhau anh ấy khách sáo và giữ khoảng cách như vậy, còn chị từ lúc ấy xây xẩm mặt mày luôn, thấy tim thắt cả lại, chân mềm nhũn ra.

Nhưng công việc là công việc, đi làm được trả lương thì vẫn còn phải hết mình với công việc. Chuyên môn phòng chị và phòng anh liên quan rất chặt chẽ với nhau, chị làm bên mảng thực tế khai thác, anh làm bên mảng tiêu chuẩn hợp đồng, thường xuyên phải trao đổi, làm thêm giờ, thậm chí là đi công tác với nhau.

Chị thật ra vẫn là phụ nữ, sau những lần đối mặt ra vẻ mạnh mẽ nghiêm túc trao đổi công việc với anh, trở về phòng chị lại rơi nước mắt. Vẫn biết để tình cảm xen lẫn vào công việc là chuyện rất không nên, nhưng phải sau rất nhiều lần như thế chị mới luyện được cho mình một phong thái lạnh lùng khi nói chuyện với anh. Anh thì vẫn thế, ân cần nhẹ nhàng với chị, nhưng luôn giữ khoảng cách nhất định ở mức đồng nghiệp. Nhiều lúc chị nghĩ anh thật giỏi, đã quên được chị rất tốt...

Rồi có lần chị và anh được phân đi công tác Paris, chỉ có đúng 2 người, công việc rất gấp đành phải lên đường. Hôm ấy bay đến sân bay Charles de gaulle muộn, chị nhớ đến lần 2 đứa còn là sinh viên nghèo nhưng vẫn ham hố đi du lịch, cũng ở sân bay, có 2 đứa đi cùng nhau nên đói mà vẫn hạnh phúc lắm.

Rồi đột nhiên trên xe taxi chị quay sang nói với anh một câu mà đến giờ nhớ lại chị vẫn khồng hết hổ thẹn, bằng tiếng Pháp rằng: “Em muốn ngoại tình với anh”. Chị vẫn nhớ khi ấy chị quay sang nói với anh trong vô thức,vừa nói mà nước mắt cứ tuôn hai hàng không ngớt. Anh bàng hoàng một phút đầu, rồi lau nước mắt cho chị, nói lại rằng: “Anh biết em phải kìm nén rất nhiều thời gian qua. Nhưng vì em là một cô gái rất đặc biệt với anh, nên anh sẽ không bao giờ để em bước vào một mối quan hệ với anh bằng 2 chữ “ngoại tình”. Em xứng đáng được trân trọng hơn, bởi một người thật tốt khác...”.

Anh ấy còn nói nếu thấy khó khăn quá, anh ấy sẽ rời tập đoàn vì vẫn đang có chỗ kiên trì offer anh khá hậu hĩnh. Lúc ấy thì chị thật sự bừng tỉnh, và hối hận ngay sau đó, vì thấy mình quá kém cỏi khi yếu lòng mà đề nghị với anh như vậy. Hôm ấy chị đã xin lỗi anh thật sự và nói rằng sẽ quyết tâm gạt mọi thứ tình cảm sang 1 bên để toàn tâm toàn ý cho công việc, mong anh đừng bận lòng.

Thế nhưng chị không ngờ rằng, lúc quay trở về, chị lại là người nên sẵn sàng cho một cuộc ra đi. Vợ của anh ấy, vốn là bạn của bạn chị, đã nghe rất nhiều về chuyện tình yêu ngày xưa của anh và chị, vì cùng chơi chung trong một hội lớn là du học sinh Pháp. Cái sai lầm của anh là không nói rõ ngay từ đầu anh chị làm cùng công ty, để đến khi một người bạn ở Pháp gửi cho cô ấy một bức ảnh 2 đứa bọn chị đang đi công tác, thì có lẽ mối hoài nghi từ bao lâu của cô ấy được dịp bùng phát.

Chị vẫn nghĩ mọi chuyện như thế chỉ xảy ra trong phim, nhưng khi nó xảy ra thật với chị, thì chị cảm thấy hoang mang, đau đớn và ê chề thật sự. Cô ấy thuê thám tử theo dõi 2 bọn chị, đến đến khi về thì đã có hẳn một collection những nơi cả 2 đi chung với nhau.

Dù chị thật sự có không làm gì, thì giải thích vẫn là vô nghĩa. Chuyện 2 trưởng phòng từng là người yêu cũ, lợi dụng đi công tác để quan hệ lén lút với nhau, cô ấy in ra A4 rồi rải truyền đơn đi khắp công ty, từ nhà vệ sinh đến văn phòng đến nhà ăn... Chị về thì suy sụp thật sự, vẫn là người có tin anh chị ngay thẳng nhưng vẫn không tránh khỏi điều tiếng vì dù sao vẫn là môi trường nhà nước.

Chị xin nghỉ việc anh cũng xin nghỉ việc, mỗi người đi làm ở một nơi khác nhau, ngày cuối rời khỏi tập đoàn chị chỉ dám cúi người nói với anh một câu: “Em xin lỗi”. Anh nói với chị “Chúc em ở công ty mới thành công và tìm được người tốt để yêu nhé”. Chị gật đầu rồi quay đi mà thật sự là khóc ở trong lòng.

Ngày này 2 năm trước chị gặp lại anh, thấy anh vẫn thế, chỉ có điều đã ly dị vợ vì cô ấy quá ghen tuông. Anh ấy giờ mở một công ty nội thất, hai vợ chồng không có con, giờ anh ấy một mình. Từ sau khi thôi việc ở tập đoàn, chị xin việc ở Malaysia rồi ở hẳn bên đó, chị nghĩ đi xa như vậy sẽ tốt hơn cho chị để quên anh.

Đợt đó ông bà yếu, chị muốn về Việt Nam một thời gian, muốn tìm một căn nhà để ở, nhờ bạn tìm bên thiết kế nội thất rồi hoá ra lại gặp anh. Anh ấy rắn rỏi hơn trước nhiều lắm, nhưng cái dáng của một người đàn ông cô độc, chả hiểu sao chị vẫn nhìn ra và thấy thương thật nhiều. Nhưng lúc ấy vẫn nghĩ chị với anh mãi mãi là 2 người xa lạ chẳng thể quay về với nhau, vì khi ấy chị có một bạn trai người Sing. Bọn chị định sẽ sống thử rồi tiến tới hôn nhân đầu năm sau. Anh ấy khi biết chuyện chỉ nói: “Anh thật sự rất vui vì thấy em đã tìm được hạnh phúc của mình rồi”...

Trước ngày Giáng sinh đúng 1 tháng, chị đi công tác về và thấy người yêu chị mang gái về nhà “one-night stand”. Đau lắm! Đợt ấy chị xin nghỉ việc 2 tuần, chia tay xong ở nhà gào thét. Anh ấy vẫn đến nhà chị làm nội thất, chị từ đầu yêu cầu nhiều thứ tiểu tiết, vì nghĩ là nhà cưới sau này luôn, nên làm khá lâu mới xong. Chị đợt đấy tinh thần xuống dốc, toàn ở trong phòng ngủ, anh muốn làm gì thì làm. Mà có một hôm anh ấy ngó vào, chắc trong chị khủng khiếp lắm, rồi thông qua hàng xóm, cũng hiểu ra câu chuyện.

Ai ngờ đâu anh ấy theo ông người yêu cũ ra sân bay đánh ông ấy, đến nỗi công an phải ra làm việc. Sau đợt ấy anh ấy quan tâm chị ra mặt, nhưng chị toàn lảng tránh, vì đã quá đau và quá sợ yêu rồi, thật sự. Giống như 1 vết thương cứ tưởng lành rồi mà mỗi khi vô tình chạm vào lại thấy đau nhói cả tâm can.

Anh ấy vẫn kiên trì với chị mãi nhưng chị thì vẫn chưa dám cùng anh ấy bước tiếp. Vì thật sự chị không có can đảm theo anh ấy. Đến mãi về sau, anh ấy vẫn nói: “Anh sẽ kiên trì đợi em trở lại. Vì cả cuộc đời này, ngoài em ra, anh nghĩ anh không cần phải đợi ai hết nữa” …

Chị chỉ muốn chia sẻ câu chuyện của chị với các em, vì chị quen rất nhiều các em gái cũng chịu nhiều thiệt thòi trong tình cảm, rồi đâm ra e dè sợ sệt như thành nỗi ám ảnh không dám yêu tiếp. Các em cứ bình tâm nhé, lắng nghe bản thân mình rồi từ từ lựa chọn. Có hoặc không, thì vẫn cứ lựa chọn điều gì khiến mình hạnh phúc nhé!

T.N (T/h)
Theo Đời sống Plus/GĐVN //