Kết thúc không ngờ của việc 'chia phe' trong gia đình
Gia đình tôi có một con gái, một con trai cách nhau 3 tuổi. Kể từ sau khi sinh cậu con trai, vợ tôi để tâm vào việc chăm chút đứa con mới ra đời, phần nào lơ là quan tâm đến cô con gái lớn.
Tôi nghĩ rằng đây là lẽ đương nhiên vì cậu con trai nhỏ cần sự chăm sóc hơn, trong khi cô con gái cũng đã cứng cáp, có thể tự làm được một số việc. Thế nhưng cô con gái của tôi còn quá bé, chưa ý thức hết được điều này. Con bé vẫn quen được mẹ cưng chiều, âu yếm. Nhưng vợ tôi dường như không nhận ra điều đó mà chỉ thấy tức tối khó chịu. Trong lúc vợ tôi mải mê với cậu con trai, tôi đã cố gắng thể hiện tình cảm và quan tâm chăm sóc để bù đắp cho cô con gái.
Mẹ chiều con trai, bố bênh con gái
Tôi cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ khá hơn khi cậu con trai lớn lên. Nhưng tôi đã lầm. Dường như thói quen đã trở thành tính cách, đối với cậu con trai, nó luôn được vợ tôi cưng nựng nhưng đối với cô con gái, vợ tôi thường dùng những lời lẽ rất khó nghe và xưng “mày-tao” với con bé. Lúc tức giận bực bội, vợ tôi không chỉ mắng xa xả mà còn không tiếc tay bạt tai con bé hoặc cốc liên tiếp vào đầu.
Tôi đành trực tiếp can thiệp vào phân xử, đứng ra nói lý lẽ thay cho cô con gái. Vợ tôi rất bực bội khi tôi làm vậy nên hai vợ chồng thường xuyên xảy ra cãi vã. Gia đình tôi dần trở thành hai phe đối lập nhau.
Tôi hiểu rằng tình hình càng căng thẳng thì cô con gái càng thiệt thòi nên rất thương con bé. Tôi biết dù thân thiết với tôi nhưng trong lòng con bé vẫn muốn được mẹ quan tâm, âu yếm nên chỉ cần một cử chỉ nhỏ tỏ ra yêu thương của vợ tôi cũng làm con bé sung sướng, tuy không nói ra nhưng thái độ con bé thể hiện rõ. Thương con nhưng chẳng thể thay đổi cách cư xử vô lý và dữ dằn của vợ, nhiều lúc tôi cũng cảm thấy mệt mỏi và không biết phải làm thế nào.
Bị đẩy về một phía chiến tuyến
Tôi hay đem chuyện riêng của mình tâm sự với Thanh - cô kế toán của công ty. Hai chúng tôi làm cùng phòng nên có điều kiện để hiểu rõ về hoàn cảnh của nhau và có thời gian chia sẻ với nhau. Mỗi lúc tôi buồn phiền về cách cư xử của vợ với con gái, Thanh luôn an ủi, động viên tôi rất nhiều. Trong lòng tôi cũng thực sự quý mến Thanh. Trút được nỗi lòng với cô ấy, tôi thấy nhẹ nhàng và dễ chịu hơn rất nhiều. Thanh cũng tâm sự cho tôi nghe chuyện gia đình không mấy yên ấm với ông chồng mê cờ bạc của cô ấy. Chúng tôi tìm thấy ở nhau sự đồng cảm và thấu hiểu. Cứ thế, từ quan hệ đồng nghiệp, chúng tôi có tình cảm với nhau lúc nào không hay. Và trong một lần nhậu say sau bữa tiệc liên hoan của công ty, tôi và Thanh đã đưa nhau đi nhà nghỉ.
Sau khi xảy ra chuyện sai lầm này, cả tôi và Thanh đều rất hối hận. Chúng tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình mình và thỏa thuận với nhau sẽ quên đi chuyện đó và quay về với cuộc sống riêng. Nhưng thật trớ trêu là việc chúng tôi đi nhà nghỉ đã bị một số người trong cơ quan cũng đi dự buổi tiệc hôm đó nhìn thấy. Và rồi tin tức nhanh chóng đến tai vợ tôi. Nổi cơn ghen, vợ tôi đã dắt hai con tôi đến tận công ty làm ầm ỹ lên, đòi đuổi việc Thanh vì đã cướp chồng người khác. Thanh không chịu được sự dèm pha , cũng muốn kết thúc mọi chuyện với tôi nên đã quyết định chuyển việc khỏi công ty. Tôi về nhà cầu xin vợ con tha thứ nhưng dường như mọi chuyện đã muộn.
Sau vụ ngoại tình của tôi, điều ngạc nhiên là vợ tôi đã kéo con gái về chung chiến tuyến với mình. Cô con gái tôi từ lâu khao khát tình cảm của người mẹ nay được vợ tôi “chấp nhận” về phe nên cũng nhanh chóng trở thành đồng minh. Chẳng biết vợ tôi đã nhồi nhét vào đầu hai đứa con những gì mà chúng không coi tôi ra gì nữa. Tôi biết cô con gái vẫn thương tôi nhưng có lẽ tuổi nhỏ chưa hiểu được gì, con bé chỉ biết bố đi lăng nhăng thì chắc là người xấu nên không thể tha thứ. Khi tôi nói chuyện thì con gái tôi không nghe và bỏ vào phòng cài chặt cửa. Còn cậu con trai thì từ trước đã không thích tôi, nên giờ thậm chí nó còn hét lên khi tôi căn dặn nó.
Tôi đi làm thì thôi, về đến nhà thì chỉ lủi thủi một mình. Vợ tôi nấu cơm nhưng không cho tôi ăn. Quần áo của tôi thì cũng để bẩn thỉu đấy, không cho vào máy giặt giúp.
Tôi cứ thế sống lặng lẽ trong căn nhà của mình như người vô hình. Cả ba người còn lại trong nhà dường như không quan tâm đến sự tồn tại của tôi. Có hôm tôi ốm mà không có ai ngó ngàng hỏi thăm đến. Vợ tôi còn đay nghiến: “Anh gọi người tình đến mà hầu anh, chứ đừng mong ai ở nhà này phục vụ”. Cô con gái cũng len lén nhìn tôi rồi quay lưng bỏ về phòng riêng, còn cậu con trai thì cứ đứng ở cửa phòng tôi nhại đi nhại lại câu: “Đáng đời!”.
Tôi cảm thấy thực sự đau đớn khi bị những người thân yêu của mình đối xử như vậy. Điều tôi càng buồn hơn là cho dù tôi đã làm sai nhưng vợ tôi không nên kéo những đứa con vào chuyện riêng của người lớn như thế này. Sau một thời gian dài, tôi cũng đi đến quyết định cuối cùng. “Các con mình không cần bố thì mình có ở đây cũng chẳng có tác dụng gì. Dù sao cô con gái cũng đã được mẹ nó cho về cùng một phe, vậy là mình cũng yên tâm rồi. Thế thì viết đơn ly hôn thôi".