Con gái à, đừng vì sợ cô đơn mà vội nắm tay một người rồi vội vã lấy chồng
"Trái tim tôi đã tan nát khi anh ta ôm hôn người phụ nữ khác, thanh xuân của tôi đã nguyện hy sinh để ở bên anh ta, chấp nhận tất cả...".
Đừng vì sợ cô đơn mà vội nắm tay một người rồi vội vã lấy chồng. Ảnh minh họa
Tôi là một bà mẹ, một mình nuôi bé tôm suốt 2 năm qua, sau khi ly hôn chồng. Chồng cũ hơn tôi 8 tuổi, ngày ấy sau 2 năm chia tay người yêu đầu, tôi gặp anh ta tại một lớp nghiệp vụ ngân hàng.
Điển trai, chững chạc, cách ăn nói khéo là ấn tượng đầu tiên đối với tôi, là con gái chẳng mấy chốc tôi đã bị anh đốn hạ bởi ánh mắt và nụ cười ấy. Anh cũng thể hiện sự chân thành và quan tâm tôi rất nhiều. Lúc ấy, tôi cũng năm cuối, chỉ còn 2 - 3 tháng sau là ra trường, theo lời bạn bè, gia đình khuyên, cứ yêu đi đừng sợ.
Thế rồi tôi nhận lời yêu, sau 2 tháng anh ấy theo đuổi. Yêu 1 người hơn mình 8 tuổi, cảm giác rất khác lắm. Anh trưởng thành, ít nói, có nhiều kinh nghiệm công việc, kinh tế đầy đủ, lại biết cách chiều phụ nữ nên chẳng mấy chốc tôi đã bị thuyết phục.
"Đây chính là người mình chọn để đi hết cuộc đời". Lúc ấy, tôi cũng như bao cô bạn thân, năm cuối, ai chẳng muốn ngày kỉ yếu có 1 ai đó ở bên, một ai đó để cùng mình kết thúc quãng đời sinh viên tuyệt đẹp, ai cũng muốn lúc ra trường, có một ai đó ở bên, là bờ vai vững chắc để khi bước ra trường đời, có thể an lòng.
Lúc yêu anh ấy cũng tình cảm, ga lăng, cũng quan tâm, ân cần, cũng đi du lịch những miền dất mà năm xưa tôi từng mơ ước. Thể hiện người mẫu mực, lo cho bố mẹ tôi.
Tôi bị thuyết phục hoàn toàn và cả bạn bè, cha mẹ tôi nữa. Anh ấy cũng sang 30 tuổi rồi, không thể để lâu hơn, còn tôi lúc ấy chỉ là cô bé sinh viên tốt nghiệp, nhưng còn mơ mộng, tôi nhận lời cưới anh ấy sau 1 năm. Tôi đâu biết được đó là lúc tôi bước vào giông bão, những đau khổ tuyệt vọng nhất cuộc đời mình.
Lấy nhau về, tôi cũng hạnh phúc. Sau 1 đám cưới nhỏ, tôi chuyển về khu chung cư ở Linh Đàm ở, với số tiền của 2 bên bố mẹ và anh bỏ ra cùng góp chung. Anh cũng chiều tôi, cũng cố gắng đi làm về sớm, làm việc nhà nữa, ai cũng bảo số tôi sướng.
Nhưng có ai biết, bản chất con người mới lộ dần khi trải qua thời gian và biến cố. Mọi chuyện mới bắt đầu lộ dần khi tôi có bầu bé Tôm. Anh bận công việc nên về nhà muộn hơn, có khi là 12h đêm hoặc 1h sáng. Lúc ấy tôi chỉ biết an ủi và tin tưởng anh ấy, vì tôi biết công việc anh ấy rất nhiều áp lực và đi nhiều.
Thế rồi, tính cách của anh cũng dần bộc lộ, anh không tuyệt vời như người ta nói, cũng rượu chè, thậm chí uống cũng rất khỏe, những thứ mà trước đây tôi chưa từng biết, việc anh về giúp tôi nấu nướng hay chăm vợ cũng thưa dần.
Vào một ngày thứ Bảy cuối tháng 11 năm 2014, lúc ấy tôi cũng đã bầu 7 tháng, bụng đã to, tôi vô tình đọc được 1 tin nhắn điện thoại của anh. Lúc ấy tôi như chết lặng: "Anh đang ở đâu đấy, qua đón em đi, hay phải ở nhà trông vợ rồi, mình còn phải đi chơi tiếp như hôm nọ ấy, yêu anh".
Lúc ấy tôi cũng cố trẫn tĩnh, cố kìm lòng và nước mắt, cố tự an ủi bản thân là đó chỉ là tin nhắn trêu chọc của hội bạn thân và của một người bạn của anh. Nhưng rồi linh tính tôi mách bảo, tôi âm thầm đi theo sau khi anh ra khỏi nhà để đến công ty.
Vẫy 1 chiếc taxi rồi chỉ âm thầm đi theo anh, tôi đi theo được 1 đoạn, đến gần ngã tư Giải phóng và Trường Chinh, đập vào mắt tôi là hình ảnh, anh đón 1 cô gái trẻ, mà tôi nhớ không nhầm là đã gặp ở công ty anh.
Họ đang ôm nhau, cười nói vui vẻ trong 1 quán cafe, rồi lại còn hôn nhau nữa. Lúc này thì tôi suy sụp, tôi mới vỡ lẽ. Đau khổ tột cùng, tôi vội bảo chú taxi đánh xe về, tôi chỉ ngồi lặng thinh, khóc, tim tôi như tan nát vì những gì mình nhìn thấy và trải qua.
Hôm ấy, anh cũng đi cả ngày đến 6h chiều mới về như đúng lịch trình làm việc ở công ty. Tôi chỉ cố gắng, cố gắng kìm chế cảm xúc để nói chuyện với anh, nhưng rồi một cuộc cãi vã vào đêm đó làm tôi tuyệt vọng.
Sáng sau tôi quyết định xách đồ về quê, dù cho anh có cầu xin, tôi không thể chấp nhận để con mình có 1 người cha như vậy. "Đàn ông có thể mắc nhiều sai làm nhưng tội phản bội thì không được phép tha thứ” vì một khi họ đã ngoại tình, tức là mình chẳng còn nghĩ tới mình trong tim.
Tôi chỉ ôm mẹ khóc, rồi kể những tiếc nuối, những đau khổ mình trải qua. Tôi ân hận vì lấy quá sớm khi còn chưa hiểu rõ bản chất của con người mà tôi đã lấy, và vì sao anh ta lại lấy muộn, cũng như nguyên nhân vì sao anh ta chia tay các cuộc tình trước đây.
Hối hận vì không kịp báo hiếu bố mẹ. Tôi quyết định ly thân chồng vào tuần thứ 30 khi mang bầu bé Tôm và chuyển ra ở riêng. Sang tháng thứ 8, là thời gian báo động, tôi chuẩn bị sinh, tôi chấp nhận vượt cạn mà không cần người chồng đã phản bội kia, dù anh ta có cố gắng nài nỉ hay xin làm lại.
Trái tim tôi đã tan nát khi anh ta ôm hôn người phụ nữ khác, thanh xuân của tôi đã nguyện hy sinh để ở bên anh ta, chấp nhận tất cả, thậm chí có lỗi với bố mẹ khi chưa kịp báo hiếu đã nuôi mình 22 năm, chưa kịp 1 lần nộp học phí cho đứa em của mình. Tôi chỉ chăm chăm có công việc ổn rồi lấy chồng để kịp thời gian.
Trái tim tôi đã tan nát khi anh ta ôm hôn người phụ nữ khá. Ảnh minh họa
Giữa đống ngổn ngang của những suy nghĩ và áp lực ấy, vào ngày cách ngày sinh bé Tôm 21 ngày, bỗng có 1 số điện thoại, một số điện thoại rất lạ nhưng lại rất quen, 6 số cuối của cái sim đó chính là ngày, tháng, năm sinh của tôi.
Lúc đầu tôi không nghe vì thấy số lạ, mình thì cũng đã nghỉ phép để sinh nên cũng không phải công việc, hơn nữa biết đâu lại của người chồng cũ gọi đến. Thế rồi có tin nhắn đến: "Chào em, em vẫn khỏe chứ? 4 năm rồi không gặp nghe nói em sắp sinh? Anh có thể đến thăm em không? Nay anh có chút việc đi qua gần chỗ em ở trên Hà Nội, anh ghé qua thăm chút nha".
Và rồi đứng trước cửa nhà tôi, là người mà tôi đã từng ghét nhất "người yêu cũ". Tôi không cho vào, anh ấy cũng chỉ im lặng đứng trước cửa nhà, 1 tiếng, rồi 2, đến 5 tiếng... Rồi cũng sợ hàng xóm nói, tôi cũng mở cửa cho anh vào.
Nhìn thấy tôi 1 mình bụng mang dạ chửa, lại chỉ có mỗi mẹ chăm sóc, anh ấy chỉ im lặng. Sau khi nghe hết câu chuyện, anh ấy chỉ lặng lẽ tiến vào gặp mẹ tôi trong phòng bếp, cúi rạp đầu xin phép mẹ tôi cho anh ấy được quan tâm chăm sóc lo cho tôi, ít nhất là lúc tôi đang bụng mang dạ chửa như này và 3 tháng sau sinh.
Mẹ tôi không đồng ý, vì sợ điều tiếng, nhưng anh vẫn nài nỉ, cầu xin, vì lúc phụ nữ mang bầu mà không có đàn ông hố trợ, lỡ lúc lâm bồn, ai đưa đi kịp, ai có thể khiêng hay cáng đi được. Thuyết phục một thôi một hồi cả tôi và mẹ cũng chấp nhận vì sự chân thành của anh ấy. Có lẽ đó là quyết định đúng đắn của tôi nhất, sau bao quyết định sai lầm đã qua.
Anh chăm sóc tôi tỉ mỉ, không chút do dự. Để tránh tiếng xấu, buổi tối anh chỉ lặng lẽ ra xe ngủ, hoặc thuê nhà nghỉ vì cơ thể tôi sau sinh khá yếu, lại có nguy cơ bị băng huyết. Thế rồi, 3 tháng sau khi sinh cũng hết, vào ngày tôi chuẩn bị đi làm trở lại, anh nhờ mẹ tôi trông Tôm, hẹn tôi nói chuyện.
- Em nhìn này, cái nhẫn mà anh luôn để trong túi áo suốt 4 năm qua, đã cùng anh vượt qua bao sóng gió. Anh mua nó từ khi em là cô sinh viên năm 2, nó đã từng là món quà đắt giá nhất mà anh định tặng lúc em sinh nhật năm 4, chỉ tiếc chúng ta không đợi được đến lúc đó.
Anh xin lỗi vì đã níu kéo em, gọi điện suốt gần 1 năm mà không biết chỉ là làm em đau khổ thêm. Mãi sau này gặp em 1 lần trước khi lấy chồng, khi em nói rõ vấn đề, anh chỉ biết im lặng làm việc, rồi lại nhắm mắt lại khi em lấy chồng. Em nhớ lúc em yêu hắn chứ?
Khi em, bạn bè em ngưỡng mộ, thán phục hắn, anh đã gọi điện, rồi từng tự tay viết 1 bức thư, cảnh báo em về hắn không như em nghĩ, nhưng có lẽ nó chưa từng được mở ra hay đọc, hoặc thậm chí còn chưa từng đến tay em.
Em nhớ những ước mơ khi em bước sang tuổi 20 từng nói với anh chứ? Em đã thực hiện nó được bao nhiều khi ra trường? Hay tất cả chỉ xoay quanh việc em vội vã lấy chồng, người em chỉ quen trong 2 tháng trước khi yêu và 1 năm trước khi cưới?
Em có biết hồi ấy sao anh biết hắn là người em chọn không? Anh biết chứ, cái cách mà hắn lấy lòng em, cái cách mà em bị thuyết phục trước con người đó, chính là cách anh đã từng lấy được trái tim em. Nhưng anh không nghĩ em lại lấy sớm như vậy khi ước mơ của em còn chưa thực hiện. 3 năm qua, tuy không còn níu kéo nữa nhưng anh vẫn âm thầm theo dõi em.
Em từng là tất cả với anh lúc anh nghèo khó, thất nghiệp, chiếc nhẫn này đã từng là mồ hôi, là công sức anh tích cóp, là tình yêu của anh giành cho em. Em không nợ anh gì cả vì chỉ có anh nợ em, lúc yêu, em còn hay nấu cơm cho anh mang đi làm, hay lấy tiền bố mẹ gửi lên Hà Nội giúp anh, đó là vì sao anh luôn biết ơn em… Và rất nhiều lời khác nữa.
Tôi chỉ biết im lặng, rồi anh lặng lẽ lái xe đi về. Thực sự lúc ấy tôi mới hiểu, cái người đã từng là kẻ "ghét nhất trên đời, xấu xa nhất từng gặp" là người sống tình cảm như nào. Đêm hôm đó tôi cũng không ngủ, tôi biết anh ấy cũng không ngủ vì Facebook anh vẫn sáng đèn. Nhưng tôi không thể nói gì vì giờ hoàn cảnh của tôi đã khác, là gái 1 đời chồng, cố kìm nén nước mắt, cố để không gửi messenger hay zalo tới anh bởi vì anh ấy xứng đáng có được 1 người phụ nữ thương anh ấy thật lòng và người anh ấy yêu.
Giá mà hồi ấy năm 2, chỉ không lấy cái quyền con gái được phép "im lặng" để rồi anh ấy hiểu lầm rồi bao nhiêu chuyện xảy ra, dẫn tới cả 2 mất nhau mà nói rõ vấn đề là gì, để 2 cùng cố gắng, cùng hiểu thì giờ mọi thứ có lẽ sẽ rất khác.
Sau 2 năm, đến lúc này thì anh cũng đã chuẩn bị lấy vợ, vì anh cũng ngoài 30 rồi. Hôm trước Tôm ốm, anh cũng hỏi thăm xem thế nào, rồi giới thiệu bác sĩ để khám. Tôi biết anh sẽ cưới cô dâu có tên giống hệt tên tôi, có lẽ chỉ khác là họ mà thôi. Tôi chỉ biết chúc anh hạnh phúc.
Sau khi anh cưới, tôi cũng sẽ chặn hết mọi liên lạc và liên hệ với anh dù thế nào đi chăng nữa, để không ảnh hưởng tới anh, dù tôi cũng rất biết ơn và buồn. Với tôi lúc này tình yêu lớn nhất có lẽ là Tôm, sẽ nuôi con khôn lớn, dạy nó trân trọng và yêu thương phụ nữ như tôi đã từng có một người yêu mình nhiều như thế...
*Câu chuyện được chia sẻ trên NEU Confessions