Cô gái khóc lặng với lời nhắn: "đừng mơ tưởng bước chân vào nhà anh nửa bước"
Tôi không biết rằng từ tình yêu đến hôn nhân lại là một quãng đường xa như vậy...
Tôi và anh đều là cựu sinh viên NEU, chỉ khác là chúng tôi không cùng nhau trải qua những năm tháng đẹp nhất của thời sinh viên dưới mái trường này vì anh hơn tôi tận 6 tuổi.
Tôi yêu con người trưởng thành của anh, tôi thích cái cách nghĩ chín chắn của một người lớn khi yêu
Anh ấy sẽ không bao giờ giận bạn quá lâu, anh ấy sẽ luôn có xuất hiện dù bạn gặp bất cứ vấn đề gì chăng nữa và giải quyết nó thật dễ dàng.
Tôi đã thực sự sống ở cái quãng thời gian đẹp nhất của thời con gái, có một bờ vai vững chãi để tựa, một người để yêu thương, chăm sóc và rồi nghĩ đến một happy-ending cho hai đứa sau này.
Nhưng rồi, sau cùng chúng tôi lại bỏ rơi nhau khi vừa mới chạm đến cánh cửa hạnh phúc.
Tôi ra trường, nộp đơn vào một công ty nước ngoài và may mắn là được nhận ngay. Tính tôi thích độc lập, muốn tự chủ về tài chính, vì tôi sợ sau này nhà chồng khinh thường.
Hơn nữa, khi đi chơi, đi ăn với bạn trai, tôi nhiều khi cũng share tiền, hoặc đôi khi mua cho anh cái này cái khác dù lương anh gấp 4 lần lương của tôi.
Về tài chính, chúng tôi không phải lo lắng gì cho tương lai vì lương của hai đứa cộng lại cũng là khá cao.
Vậy mà, tôi lại vấp phải sự ngăn cản của bố mẹ anh. Bố mẹ anh ra sức phản đối tình yêu của chúng tôi chỉ vì một hai câu phán bừa của ông thầy bói vô danh nào đó.
Anh nói rằng gia đình anh là một gia đình rất truyền thống, họ có những tư tưởng rất cổ hủ, cho rằng con gái phải thế này thế khác.
Cô gái hoang mang khi gia đình người yêu không chấp nhận. Ảnh minh họa
Trong khi tôi là một cô gái năng động và tự chủ, tôi khao khát được làm nhiều thứ, thử sức ở nhiều lĩnh vực, tất nhiên tôi cũng sẽ ko bỏ bê thời gian chăm sóc chồng.
Nhưng gia đình anh cực lực phản đối hôn nhân của chúng tôi, mẹ anh còn nhắn tin xin tôi buông tha cho anh ấy.
Chúng tôi đã sống trong nước mắt cả một quãng thời gian dài. Tôi đã thử chia tay, đã thử làm quen với một vài chàng trai khác, nhưng tất cả đều không làm tôi nguôi đi nỗi nhớ anh.
Tôi vẫn còn nhớ. Buổi tối hôm ấy, tôi hẹn anh ra quán nước nói chuyện.
Tôi nói rằng tôi không muốn từ bỏ những năm tháng mình đã cố gắng vì nhau nên nếu anh chấp nhận cùng tôi đi qua hết sóng gió, mình sẽ bất chấp để cưới nhau và dần lấy lòng bố mẹ anh.
Anh nắm tay tôi, mừng rỡ nói: "Vậy mình sẽ bí mật chuẩn bị cho lễ đính hôn từ bây giờ em nhé". Giây phút ấy, tôi cảm giác tôi là cô dâu hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Ấy vậy mà, mọi thứ chưa buông tha tôi. Tôi đề xuất với anh từ giờ mình sẽ chi tiêu tiết kiệm, dành dụm để mua một căn nhà trả góp.
Khi ấy, anh ngạc nhiên thực sự và nói: "Mình sẽ sống chung với bố mẹ anh mà em".
Mong ước của tôi là có một mái nhà riêng, một không gian riêng, để tôi có thể làm những điều tôi muốn, được hưởng trọn vẹn cái cuộc sống của những đôi lứa mới cưới nhau.
Thế mà chỉ một câu nói, tất cả như sụp đổ. Tôi nói rằng, bố mẹ anh đã phản đôi tôi kịch liệt, đã ra mặt ghét bỏ tôi, đã ko chấp nhận một đứa như tôi.
Hơn nữa, tôi là một cô gái đầy hoài bão, bố mẹ anh chỉ muốn tôi ở nhà làm việc nhà, làm sao tôi chịu nổi.
Với kinh tế của chúng tôi, chuyện ra ở riêng đâu có gì là khó. Nhưng anh nói phong tục nhà anh là thế...Và dù tôi đã cố gắng giải thích, mong muốn anh suy nghĩ lại nhưng sau cùng mọi thứ vẫn không thay đổi.
Tôi chán nản. Buông bỏ thì lại không đành. Tôi yêu anh nhiều quá. Nhưng tôi biết nếu làm dâu nhà anh, tôi sẽ có ít nhất một lần phải ân hận vì quyết định này.
Hôm qua, mẹ anh lại gọi cho tôi và nói rằng, mẹ anh đã ưng được một đám khá môn đăng hộ đối với gia đình anh, bảo tôi đừng mơ tưởng bước chân vào nhà anh nửa bước.
Tim tôi lại nhói đau và bật khóc...
Tôi tự nghĩ rằng liệu những đòi hỏi của tôi về một cuộc sống riêng tư kia có quá đáng quá không? Tôi còn yêu anh nhiều lắm. Tôi không muốn chỉ vì chuyện bố mẹ anh mà tôi đánh mất đi 4 năm thanh xuân bên anh.