Tâm sự của người đàn ông 10 năm nuôi con một mình sau khi vợ bỏ đi với bồ
Năm đó, tôi 27 tuổi. Tôi làm việc tại một công ty xuất nhập khẩu với mức lương tạm ổn. Tôi không hút thuốc, biết nấu ăn, ngoại hình ổn. Thấy tôi còn độc thân, nhiều người đã đặt dấu hỏi.
Khi Ngân- vợ cũ tôi và tôi kết hôn, cô ấy không còn quá trẻ. Ngân làm việc trong một ngân hàng với thu nhập ổn định. Bố mẹ Ngân rất quý tôi. Tôi cũng biết ý ăn ý ở với họ. Những lúc bố vợ ốm, tôi sốt sắng đưa bố đi bệnh viện, chăm lo cho bố từng ly từng tý từ lúc bố vào viện đến lúc bố ra viện. Ngày lễ Tết, tôi biếu quà nhà nội như nhà ngoại.
Tính cách của Ngân khá mạnh mẽ, bảo thủ và tham vọng. Cô ấy gần như là nô lệ của đồng tiền và dành rất ít thời gian cho gia đình. Số lượng bữa ăn cô ấy nấu chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Kể từ khi con gái chúng tôi chào đời, cô ấy chẳng dành nhiều thời gian để chăm chút cho con. Ngân nói rằng cô ấy không thích trẻ con, trẻ con thật phiền phức. Vợ cũ của tôi cũng không kiên nhẫn với con và rất hay mắng mỏ con. Tôi là người chăm lo cho con từ bé. Vì thế con gái tôi quấn bố hơn quấn mẹ.
Hình minh họa
Con gái ra đời, áp lực kinh tế ngày càng đè nặng. Ngân không ít lần phàn nàn, trách móc tôi bất tài, không thể kiếm được nhiều tiền lo cho vợ con. Cô ấy bắt đầu so sánh tôi với bất cứ người đàn ông nào mà cô ấy quen biết. Tôi khuyên vợ nên hài lòng với cuộc sống hiện tại, có ít tiêu ít, có nhiều tiêu nhiều nhưng cô ấy bỏ ngoài tai.
Năm con gái lên 8 tuổi, vợ cũ bỏ tôi đi theo người đàn ông khác. Cô ấy cũng mang theo khá nhiều tiền mà vợ chồng tôi tích cóp bấy lâu nay nhưng tôi bỏ qua, không nói gì đến. Con gái ở với tôi. Tôi bị stress, tuyệt vọng trong thời gian dài. Nhiều lúc, tôi đã có ý định tự tử. Tuy nhiên, khi nghĩ đến con gái, tôi không đành lòng. Tôi là bố, là chỗ dựa duy nhất của con. Sao tôi có thể bỏ con mà đi?
Sau khi ly hôn vợ cũ, tôi mua một căn nhà nhỏ ở gần trường con gái để tiện cho con đi học. Trong thời gian đầu vắng mẹ, con gái tôi buồn bã, nhiều lần hỏi mẹ khiến tôi không biết phải trả lời ra sao. Tôi biết, con cũng như tôi, đều nhớ cô ấy rất nhiều. Nhưng chúng tôi phải dần dần quen với cuộc sống mới. Tôi vừa làm bố, vừa làm mẹ của con. Hết giờ làm, tôi luôn muốn về nhà ngay với con gái. Đi đâu tôi cũng ngẫm nghĩ xem con gái đang làm gì.
Năm con 9 tuổi, tôi bắt đầu dạy con cách rửa bát. Con gái tôi rất ngoan và nghe lời. Con luôn rửa bát và lau chùi bếp cẩn thận sau mỗi bữa ăn.
Năm con 10 tuổi, tôi dạy con cách nấu mì, để con có thể tự nấu ăn những lúc tôi đi làm về muộn.
Năm con 12 tuổi, tôi thấy vết máu ở quần con. Tôi ngại ngùng đưa con gói băng vệ sinh và hỏi xem con có cần tôi hướng dẫn cách sử dụng hay không.
Năm con 14 tuổi, tôi biết con gái tôi đang yêu một chàng trai học cùng lớp. Tôi có nói chuyện thẳng thắn với con và đưa ra cho con một vài lời khuyên. Vài tháng sau đó, các con chia tay, tôi hỏi rằng con có cần bố tâm sự với con nhiều hơn hay không. Tôi nói với con rằng, ở lứa tuổi của con, việc học hành vẫn là quan trọng nhất.
Năm con 15 tuổi, con đỗ thủ khoa vào lớp chuyên của một trường điểm của thành phố. Khi con thông báo điểm thi, tôi cũng cay cay khóe mắt.
Năm nay, con gái tôi đi học đại học. Từ khi bắt đầu học vào học cấp ba, con gái đã khuyên tôi tìm một người vợ khác. Con nói rằng miễn là cô ấy đối xử tốt với tôi, con sẽ không phiền lòng gì cả. Tôi chỉ cười mỗi lần con bé nói vậy.
Tôi không định tái hôn lần nữa. Mặc dù tôi cũng biết rằng, khi tôi về già, ốm đau, bệnh tật, sẽ chẳng có ai ở bên cạnh chăm lo cho tôi. Con gái tôi rồi cũng phải lập gia đình, tôi không muốn làm gánh nặng cho con.
Năm ngoái, vợ cũ của tôi đã quay trở về. Cô ấy giờ trông có vẻ rất giàu có và muốn đưa con gái đến sống cùng mẹ nhưng con gái tôi không đồng ý. Con bé nói rằng dù tôi có nghèo, con bé sẽ mãi mãi là con tôi, ở với tôi. Nghe câu nói của con gái, một lần nữa tôi lại khóc vì con.