Chuyện chưa kể về người phụ nữ 20 năm bị HIV, mua sẵn quan tài cho cả gia đình
Khi biết tin mình bị nhiễm HIV, chị Phạm Thị Hiền (phường Võ Cường, TP.Bắc Ninh) đã suy sụp tinh thần đến mức mua sẵn cổ quan tài về trữ trong nhà cho cả gia đình.
Mắc bệnh khi chưa biết HIV là gì?
Vào những năm 2000, khi người dân còn xa lạ với khái niệm HIV thì chị Phạm Thị Hiền (P. Võ Cường, TP.Bắc Ninh) lại không may mắc phải loại virus này.
Chị Phạm Thị Hiện cùng con út của mình. Ảnh Trí Kiên
"Trong một lần ốm nặng chờ hấp hối, người anh ruột của chồng đã gọi tất cả mọi người đến nói chuyện. Anh ấy tỏ ra ân hận về những sai lầm trong cuộc đời và khuyên mọi người trong gia đình tránh xa con đường nghiện hút, tu tâm làm ăn.
Đến cuối buổi, anh ấy cho tôi biết anh ấy và chồng tôi từng một số lần dùng kim tiêm chung nên khuyên cả hai cùng đưa nhau đi bệnh viện để xét nghiệm xem thế nào.
Thời gian sau, hai vợ chồng đi xét nghiệm nhận kết quả dương tính với HIV. Khi đó, tôi có đôi phần sợ hãi vì nó liên quan đến cái chết. Trước lúc về, bác sĩ còn khuyên một câu về thích ăn gì thì ăn. Câu nói đó đã khiến tôi trăn trở suốt chặng đường về.
Người phụ nữ bị nhiễm HIV khi chưa biết gì. Ảnh Trí Kiên
Thời gian sau đó, cuộc sống của hai vợ chồng có chút xáo trộn do tâm lý tôi không vững và chồng tôi không chịu làm ăn" - chị Hiền kể.
Cũng thời điểm đó, con chị bị ốm và phải xuống Bệnh viện Nhi TW để điều trị. Đây cũng là thời điểm chị bắt đầu cảm nhận sự suy sụp về tình tinh thần lẫn thể chất.
"Mọi người trong bệnh viện ai cũng nhìn chúng tôi với đôi mắt khác thường, kỳ thị, xa lánh. khi bọn trẻ chơi cùng nhau thì họ quát tháo, răn đe không cho tiếp xúc với con tôi.
Biết điều đó, thế nhưng tôi không trách móc gì họ bởi lẽ việc nhiễm HIV cũng là do tự mình chuốc lấy - chị Hiền nghẹn ngào nhớ lại.
Chồng chị sau đó có lẽ do tuyệt vọng nên đã đi mua sẵn 3 chiếc quan tài để trong nhà. "Có lẽ, đây là quãng thời gian tôi suy sụp tinh thần trầm trọng nhất, tôi nghĩ về mọi điều xấu nhất có thể xảy ra với bản thân, các con và chồng tôi" - chị nói tiếp.
Cũng chính sự "bất cần đời" đó mà hai vợ chồng chị đã lao vào những cuộc chơi, bỏ mặc con cái.
Nhưng rồi, cho đến một thời điểm, đôi vợ chồng trẻ đã nhận thấy rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn và HIV chưa bao giờ là dấu chấm hết.
Nhìn những đứa trẻ vui đùa, chị lại trăn trở về cuộc sống. Chị lo cho tương lai của chúng nên ngay trong buổi chiều đã về làm lễ "sốc" lại tinh thần làm việc lo cho tương lai của các con.
Kể từ đó,anh chị tu chí làm ăn, tích góp nuôi con ăn học, đồng thời hỗ trợ những người cùng cảnh tiếp tục vươn lên, hướng đến cuộc sống mới.
Quyết không đầu hàng số phận
Ngồi bên chiếc ghế sofa trước nhà, chị nói tiếp, bên cạnh ý thức bản thân cần thay đổi thì lần xuống Hà Nội gặp mọi người trong câu lạc bộ dành cho người nhiễm HIV cũng tác động lên giúp chị vươn lên rất nhiều.
Tại đây, chị đã gặp những người cùng cảnh ngộ và nhận thấy họ luôn khát khao sống, khát khao được cống hiến và vô cùng lạc quan vào cuộc đời này, mặc dù trong cơ thể họ cũng đang mang căn bệnh thế kỷ như mình.
Bằng nghị lực, ý chí, chị đã và đang vươn lên để sống, cống hiến cho cộng đồng. Ảnh Trí Kiên
Chị hiểu rõ hơn về HIV, cách phòng chống, điều trị. “Các con là động lực lớn để tôi vươn lên sống tiếp và đem những gì mình biết, những gì mình đã trải qua để truyền đạt cho những người khác có niềm tin vào cuộc sống”, chị Hiền chia sẻ.
Sau lần đi học tập mô hình tại Hà Nội, năm 2005, chị Hiền đã về thành phố Bắc Ninh cùng 5 thành viên khác thành lập nhóm "Ngày mai tươi sáng".
Sau thời gian thành lập, cũng có lúc nhóm tan rã vì thiếu sự đồng lòng, quyết tâm của một bộ phận nhưng với sự kiên trì, người phụ nữ này cùng mọi người trong nhóm đã bắt đầu gặt được những thành công nhất định.
Đến nay, sau hơn 10 năm hoạt động, chúng tôi đã thành lập được câu lạc bộ với trên dưới 300 thành viên và giúp đỡ được nhiều người nhiễm HIV tái hòa nhập cộng đồng, hỗ trợ về kinh tế cho cho các thành viên có hoàn cảnh khó khăn”, chị Hiền hồ hởi nói.
Trong quá trình hoạt động, bản thân chị cũng như những thành viên trong câu lạc bộ không ít lần đã phải chịu “tủi nhục” do mọi người còn kỳ thị với người có HIV. Đó là những khi phải giấu giếm bệnh tật để đi xin việc, hay kể cả khi có bảo hiểm y tế cũng không dám dùng vì sợ bị “lộ”.
Chị Hiền chia sẻ: Hiện tại nhóm vẫn đang âm thầm hoạt động và tự thân vận động theo tinh thần tự nguyên. Các thành viên trong nhóm đang cố gắng để những bà mẹ nhiễm HIV được tiếp cận với thuốc và để những đứa trẻ khi sinh ra không còn bị nhiễm HIV.
(Còn nữa)