Nỗi dằn vặt của người đàn bà khát tình
Tôi cố nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được. Những dằn vặt đau đớn cứ choán ngợp lấy đầu óc tôi. “Mi là người đàn bà lẳng lơ, đê tiện”, một phần trong tôi gào thét.
Người đàn ông tôi yêu phản bội tôi sau 7 năm yêu nhau vì một người phụ nữ có thể giúp anh ta thăng tiến trong sự nghiệp. Đau khổ, chán chường, tôi gật đầu lấy người đã theo đuổi, yêu đơn phương tôi chừng ấy năm, rồi tôi trở thành người đàn bà lẳng lơ từ lúc nào không hay biết...
Cầu hôn tôi, không hoa mỹ, anh chỉ nói đơn giản: “Anh sẽ cố gắng đem lại cho em một cuộc sống đủ đầy, bù đắp cho em những mất mát mà em phải chịu đựng”.
Chồng tôi không nói suông. Anh làm việc đêm ngày, quên mình để đem về cho tôi những xấp tiền mỗi ngày càng một dày. Công việc tôi vất vả mà thu nhập lại chẳng đáng là bao, anh thường nói tôi nghỉ ở nhà.
“Chỉ cần nhìn thấy em xinh đẹp, khỏe mạnh ở nhà đón anh mỗi ngày anh đi làm về là anh thấy hạnh phúc lắm rồi, nhảy vào nước sôi lửa bỏng anh cũng làm, không cần em phải làm gì cả”, chồng tôi nói câu này không biết bao nhiêu lần.
Chồng tôi yêu tôi vô điều kiện. Dường như những năm tháng phải đau khổ, thổn thức vì tưởng không có được tôi đã biến tình cảm anh dành cho tôi thành thứ tình cảm mãnh liệt, sẵn sàng dâng hiến cho thứ “quà tặng” bất ngờ của thượng đế là vợ.
Có điều quan niệm về hạnh phúc của tôi và chồng không giống nhau. Bao nhiêu năm yêu tôi đơn phương, giờ có được tôi, anh ấy thấy như vậy là quá đủ. Chỉ cần lo cho tôi không phải bươn chải, nhọc nhằn mà vẫn sung túc, đủ đầy là anh đã làm tốt vai trò của một người chồng yêu vợ rồi.
Anh không biết bao đêm, tôi trằn trọc với khao khát đàn bà. Đêm nào anh cũng làm việc tới tận 2, 3 giờ sáng, bị vắt kiệt sức lực đến nỗi không còn biết đến người vợ trẻ đẹp nõn nà nằm chờ trên giường.
Có hôm thèm chồng quá, không biết làm thế nào, tôi giả bộ đến chỗ chồng bảo: “Anh ơi, em muốn có con quá, hôm nay ngày rụng trứng, vợ chồng mình yêu nhau thể nào cũng có thằng cu”.
Người đàn bà lừa dối người chồng yêu thương mình hết mực. Ảnh minh họa
Anh trúng kế, xếp lại đống công việc dở dang, tôi bá vai chồng đi vào cùng nụ cười mãn nguyện. Nhưng chiêu đó chẳng dùng được lâu. Được vài ngày, anh phát hoảng rồi cáu: “Anh mệt quá rồi, em phải tính toán cho chính xác chứ. Cứ nhầm liên tiếp thế thì chết anh, việc ngập đầu em ạ”.
Tôi như bị dội gáo nước lạnh vào ngọn lửa rạo rực ngun ngút trong lòng. Tôi ấm ức, giận chồng, anh lại tưởng tôi chỉ dằn dỗi việc không được chồng quan tâm liền ôm lấy tôi an ủi:
“Em cố gắng chịu đựng vài năm nữa. Khi công ty anh vững mạnh, có chỗ đứng anh sẽ giao hết cho quân làm, chỉ quan tâm tới em thôi”.
Nhưng người đàn bà trong tôi không chờ được. Ăn trắng mặc trơn, chỉ ở nhà quanh ra quẩn vào, năng lượng trong tôi mỗi lúc một căng đầy.
Cũng có lúc tôi định nói thẳng với chồng về khao khát của mình, nhưng nhìn thấy anh phờ phạc sau mỗi ngày làm việc, tôi thấy ngượng với sự đòi hỏi của một người nhàn rỗi.
Ăn không ngồi rồi chán quá, tôi chợt nghĩ đến mảnh đất mặt đường nơi ngã ba phố thị bỏ không của chúng tôi. Tôi muốn dựng một cái quán bán hàng, gọi là có cớ để gặp gỡ mọi người, nhúc nhắc chân ta.
Tôi hỏi ý kiến chồng, thoáng chút nghi ngại, rồi anh đồng ý, bảo “coi như mua vui cho em, chuyện lời lãi không quan trọng”.
Không ngờ chính quyết định tưởng để “cho vui” đã đem đến cho tôi sự vui thú hơn cả mong đợi, nhưng cùng với đó là nỗi day dứt, dằn vặt khôn nguôi.
Ngày đầu tiên tôi mở quán, gã vào mua hàng. Hôm đó trời nóng, tôi mặc bộ đồ lụa mỏng màu mỡ gà. Gã đưa cặp mắt trâng tráo nhìn tôi từ đầu đến chân như đánh giá món hàng, rồi chép miệng cười khả ố:
“Cô em đẹp quá, nhưng trông hơi bí bách, cần anh giúp không?”. Tôi đã muốn cho gã một cái bạt tai, nhưng ghìm lại được, nghĩ bụng: “Quán mới mở, phải cố chiều khách hàng”.
Từ hôm đó, hôm nào gã cũng tới quán tôi mua hàng. Bao giờ đến cũng kèm theo lời chớt nhả. Đôi lúc, tôi thấy mình đến lạ, bởi bình thường, một gã đàn ông nào đó cư xử với tôi như vậy chắc chắn đã ăn tát rồi, thế mà với gã, tôi lại thấy vui thích ngấm ngầm.
Tôi không biết nhiều về hắn. Chỉ nghe đám đàn bà con gái tới mua hàng kháo nhau gã “sát” gái nổi tiếng, định “chén” cô nào là cô ấy đầu hàng, bộ sưu tập của gã dài dằng dặc... tôi bỗng thấy ghét gã, nhất định không để cho mình rơi vào tay kẻ “dê xồm”, làm vấy bẩn thân thể vì gã.
Người đàn bà lẳng lơ, đê tiện là tôi, tôi luôn dằn vặt về điều đó. Ảnh minh họa
Nhưng một trưa hè mưa xối xả, sấm chớp ì oàng, quán đóng cửa thì hắn dồn dập gõ, nói có việc gấp. Tôi vừa hé cửa nhìn xem ai, thì gã đã ôm choàng lấy tôi.
Bàn tay gã lướt trên tôi, vuốt ve những điểm căng tràn, nhạy cảm và tôi lẽ ra phải đẩy kẻ đang cưỡng đoạt mình ra thì lại níu đầu hắn vào ngực mình, buông trôi trong cơn dục vọng.
Mỗi lần làm chuyện ấy với hắn, trong đầu tôi hỗn loạn những suy nghĩ giằng xé. Tôi thầm gào lên: “Dừng lại, hãy dừng lại, đừng để mình bị vấy bẩn thêm nữa”.
Nhưng có một tiếng nói bản năng từ trong sâu thẳm lại mời gọi, lẳng lơ, đồng lõa: “Hãy tận hưởng đi, hãy nếm trải, là đàn bà mi có quyền được hưởng”. Tiếng nói đó lặp đi lặp lại, ngày càng dồn dập trong hơi thở hổn hển cứ tăng lên mãi.
Vừa nhác thấy dáng gã trong bóng chiều chập choạng, tôi vội vàng đóng chặt cửa quán, tim đập thình thịch, nhưng như có một sức mạnh nào đó thôi thúc, tôi lập cập rút then cài. Cúc áo ngực tôi bị giật tung, gã ôm ngấu hai trái tuyết lê căng tròn xoa xuýt, cả thân hình tôi cứng đơ trong niềm ham muốn tột cùng.
Cái thứ mùi hăng hăng của đàn ông bủa vây lấy tôi. Vồng ngực vạm vỡ dềnh dàng của gã dán sát vào cơ thể tôi. Tôi dồn hết chút lý trí cuối cùng vào đôi bàn tay cố đẩy gã ra, nhưng đôi chân không hiểu sao lại muốn quấn sát vào hai chân gã, không nỡ rời.
Như đọc được ý nghĩ của tôi, gã siết tôi chặt hơn, đôi môi dầy dặn, bỏng rẫy lần tìm môi tôi, xuống cổ, lần dần xuống dưới đê mê điên loạn. Rồi gã bế thốc tôi lên chiếc phản trong quán, đổ ập lên tôi, đè bẹp chút phản kháng yếu ớt cuối cùng của người đàn bà khát chồng.
Hơi nóng hầm hập của buổi chiều cuối tháng 6, tiếng ve rang rang gọi bạn tình. Tôi quên tôi là ai. Quên người chồng đang mải mê kiếm tiền. Quên hết tất cả những bài học về tiết hạnh, lòng tự trọng... Chỉ còn tôi phập phồng, cong người với cơn đói của con thú bị đánh thức, ham hố, vồ vập cần được thỏa mãn.
Như kẻ đang ăn những món ăn nhạt nhẽo vớ được sơn hào hải vị, từ hôm đó, tôi như kẻ thua cuộc, đầu hàng chính mình. Gã sành sỏi, luôn biết cách làm tôi đê mê khiến tôi ngày càng sa vào cơn nhục cảm, không dứt ra được.
Có điều bao giờ sau cơn hoan lạc, tôi cũng dằn vặt, đau khổ, tự mắng mình là người đàn bà chẳng ra gì, phản bội lại tình yêu của chồng. Cũng có lúc tôi lấy hết quyết tâm, quyết rời xa gã. Nhưng rồi, tôi không giữ được cánh cửa khép lâu…
(Chắp bút theo thư độc giả, chị Nguyễn Lệ Thu, Thái Nguyên)