Bất chấp vợ từng muốn cướp chồng người khác, tôi vẫn thứ tha quay về vì một bí mật...
Tôi bỏ mặc ngoài tai mọi lời đàm tiếu mà bất chấp để tha thứ cho vợ và đón cô ấy về. Ai cũng nói tôi nhu nhược, hèn kém khi để vợ cắm sừng lên đầu mà vẫn không bỏ được.
Tôi rút đơn ly hôn về trong sự dị nghị và gièm pha của người đời. Thậm chí, ngay chính gia đình tôi: bố mẹ và anh, chị, em tôi đều tỏ ra chán nản. Có người còn bảo từ mặt tôi nếu tôi quay lại với vợ. Nhưng tôi bất chấp tất cả để đón vợ về - người vợ đã từng cắm sừng lên đầu tôi, từng đang tâm đi cướp chồng của người đàn bà khác.
Chúng tôi cưới nhau được hơn 5 năm. Với tôi đó là những tháng ngày hạnh phúc, nhưng tôi biết, với vợ tôi thì nó không hề dễ dàng một chút nào. Tôi là con trai trưởng trong gia đình, áp lực phải có con nối dõi là rất lớn. Vậy mà, trong suốt ngần ấy năm lấy nhau, chúng tôi chưa thể sinh được một mụn con.
Vợ tôi là người chịu nhiều cái khổ nhất. Đi đâu ai cũng hỏi, về bên chồng thì mọi người tra khảo đủ đường. Nào là: “Đi khám chưa?”; “Tại chồng hay tại vợ?”; “Đàn bà con gái không có con là vứt, phải đi khám xem thế nào đi chứ, cứ bình chân như vại thế à?”… Đủ mọi lời cay nghiệt nhất mọi người đều dồn lên đầu vợ tôi. Nhiều đêm tôi thấy cô ấy khóc mà xót xa vô cùng.
Điều đớn đau chính là ở chỗ, tôi mới là người khó có con. Chính tôi đã đi khám bác sĩ và biết được điều đó. Vợ tôi không hề nắm được sự tình này. Cô ấy cứ lặng lẽ chịu đựng tất cả mọi lời khiển trách, ngày ngày thuốc thang tẩm bổ cho hai vợ chồng với hi vọng cơ may sẽ đến.
Bước sang năm thứ 5, dường như mọi thứ quá sức chịu đựng của vợ tôi… và cô ấy ngoại tình. Người đàn ông đó chuẩn bị cưới vợ, họ đã làm lễ đính hôn rồi. Tôi cũng không biết cô ấy quen anh ta từ bao giờ, tình cảm sâu đậm ra sao. Chỉ biết rằng, khi vợ tôi về nhà và thú nhận với tôi rằng: “Em có bầu rồi, nó là con của người khác. Em xin lỗi nhưng em muốn được làm mẹ”…
Tôi đã thuyết phục cô ấy rất nhiều nhưng cô ấy không nghe. Cô ấy nằng nặc đưa đơn ly hôn, công khai đã ngoại tình để tôi không còn cách nào khác mà buộc phải chấp nhận.Đớn đau và xót xa lắm, nhưng tôi nghĩ giải thoát cho vợ tôi lúc nào là điều tốt hơn cho cô ấy.
Có lẽ, vì đứa con trong bụng mà cô ấy đã bất chấp tất cả, quyết phá bằng được đám cưới của người đàn ông kia. Cô ấy muốn giành anh ta về cho con mình có bố. Nghe cô ấy kể thì chính cô ấy cũng không biết anh ta sắp lấy vợ.
Khi đến với nhau, anh ta lừa cô ấy là còn độc thân. Đó là lí do vợ tôi đã để mình mang bầu. Đâm lao phải theo lao, giờ cô ấy bất chấp người khác chửi bới vẫn quyết giành anh ta về vì nghĩ đến đứa con trong bụng.
Chuyện chúng tôi ly hôn vì vợ ngoại tình ai ai cũng biết. Mọi người bảo tôi bỏ ngay người đàn bà hư hỏng, lăng loan đó đi. Nhưng tôi biết lí do vì vợ tôi chịu đựng quá nhiều cái khổ rồi. Dù chúng tôi có nộp đơn ly hôn ra tòa thì tôi vẫn tôn trọng vợ và mong cô ấy có được hạnh phúc.
Thế nhưng, vợ tôi bị người ta đánh ghen, đập cho lên bờ xuống ruộng. Vợ sắp cưới của gã kia không phải loại vừa nên cô ta cũng đã đánh ghen đủ kiểu. Cuối cùng, không chịu nổi, vợ tôi đành buông xuôi.
Giữa lúc đó, tôi quyết định tìm gặp và muốn đón cô ấy về. Tôi cũng tâm sự thật với vợ chuyện mình không thể có con. Cô ấy khóc… Chúng tôi bỏ qua mọi chuyện quay về bên nhau. Người ngoài nghe thế thi nhau nói tôi không ra gì, nhu nhược, hèn kém. Họ bảo tôi nuôi con người khác mà không biết nhục.
Tôi bỏ mặc ngoài tai mọi lời đồn đại. Tôi đón vợ về. Rồi đây, tôi sẽ cùng vợ chuyển đi nơi khác, tìm một sự bình yên. Ở đó, tôi và cô ấy có thể cùng nhau nuôi dạy con lên người mà chẳng sợ cái quá khứ bị người ta đem ra soi mói nữa.