Viết cho ngày đầu năm mới trong lưng chừng của tuổi trẻ
Lại một năm mới nữa đến, một năm cũ đã qua đi, chiếc lá lại vàng thêm một chút. Ngày đầu năm mới viết cho tôi đang ở lưng chừng tuổi trẻ...
Ảnh minh họa.
Ngày đầu năm mới, có những suy nghĩ ở lưng chừng tuổi trẻ...
Mỗi năm đã qua đi, thanh xuân của con người bị đếm ngược bởi mỗi năm qua đi, nụ cười rạng rỡ vẫn đẹp như thế nhưng đã già nua theo năm tháng. Với tôi, tôi cảm thấy tôi đang đẹp nhất thời tuổi trẻ, đẹp cả về tâm hồn và đẹp về tương tưởng tôi đang theo đuổi.
Tôi chẳng còn ngổ ngáo và vênh vang như thủa đầu hai mươi, làm gì cũng bất chấp, yêu bất chấp, buồn bất chấp, thích là làm bất chấp, kể cả việc kết hôn với một một người lạ cũng là bất chấp. Vì tôi nghĩ, không gì là tôi không thể làm được khi tôi có tuổi trẻ, có sự nhiệt thành và chân thật. Ấy vậy mà tôi đã nhầm, rất nhiều việc mình làm được, duy chỉ việc thay đổi sự coi thường của người cố chấp là không thể. Tôi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt với đời tôi .
Tôi cũng chưa có đủ sự tĩnh lặng của một người chị đã có màu thanh xuân mặn mà, nhưng tôi lại vẫn còn cái sôi nổi của người đã qua ngưỡng nông nổi. Đôi khi tôi cũng trầm ngâm một mình bên ly cafe trong một quán vắng quen thuộc, nghĩ về cuộc đời, nghĩ về người và những dự định tôi ấp ủ. Có người bảo tôi, là đàn bà ấy mà, đừng nên tỏ ra là mình giỏi giang, hãy tỏ ra ngu đi một chút, đáng thương một chút, vờ vĩnh một chút, thì sống mới nhẹ nhàng . Tôi vẫn nở một nụ cười ra chiều đã biết với đời tôi
Và tôi của hiện tại, nhan sắc đang chơi trò nguy hiểm với thời gian, như một kẻ đang thăng bằng đi trên dây thép chăng qua hai vách núi mà không có bảo hộ. Ừ, tôi tự nhiên thích đẹp, và tự nhiên sợ mình xấu. Bạn biết tôi phát hiện ra mình đẹp ở đâu không? Không phải là cái đẹp của khuôn mặt người ta khen mình đẹp, không phải ở cái dáng sinh con xong mà không lãi lỗ về mỡ thừa. Chính là thần thái của một con người, chính là sự lạc quan và tươi trẻ ,chính là cái cái đẹp mang lại sự thiện cảm và cuốn hút với đối phương khi mình nói chuyện .
Ảnh minh họa.
Họ khen tôi đẹp!
Có ai biết cái người họ khen ấy đã có lần muốn nhảy xuống sông tự tử vì nghĩ mình xấu. Có ai biết cái người họ khen căng tràn năng lượng ấy đã nghĩ đến cái chết không biết bao nhiêu lần vì trong đầu như một cái hầm chứa đầy sự chán nản và đau khổ, sống không có ước mơ và lý tưởng. Có ai biết cái người rạng rỡ ấy sống cả một 1/3 cuộc đời mà không biết tại sao mình lại đang sống ?
Tôi đã đi qua được hết.
Tôi nhận ra được tình yêu thương giữa con người với con người thật đáng trân quý. Tôi biết sống cho tôi, cho những người thân thương của tôi. Tôi tập cho mình thói quen hi sinh đúng vì người khác nhưng không được bỏ bê cảm xúc và bản thân. Tôi cũng tập được việc không bao giờ cau có với thất bại, không bao giờ đổ lỗi cho hoàn cảnh và không bao giờ oán trách bất kỳ ai. Nếu có nỗi hận nào mà không thể hóa giải trong lòng thì cứ để đó, mình không vì nó mà chôn vùi mọi sự tốt đẹp được !
Lại một năm mới nữa đến ,một năm cũ đã qua đi, chiếc lá lại vàng thêm một chút. Vòng quay của tạo hóa lại quay thêm thêm một nấc. Tôi đã biết tiếc thời gian tôi có với người, với đời và với bản thân tôi. Tôi biết luyến tiếc nhiều thứ hơn tôi tưởng. Cái không thể kiểm soát được, có lẽ chính là sự ra đi mỗi ngày một chút của thanh xuân .Tôi vẫn cười kể cả khi tôi nhận ra tôi đã không còn tuổi trẻ nữa.
Ảnh minh họa.
Môi đã phải tô thêm son mỗi khi nó nhạt, cười rạng rỡ hết cỡ một chút lại sợ nếp nhăn ở khóe môi và miệng mỗi ngày một in sâu. Muốn khóc lại sợ không còn nước mắt cho những lúc thật sự cần thiết. Tôi đang ở lưng chừng tuổi trẻ ......