Giang hồ đất Cảng ai nghe tên cũng phải khiếp sợ bỗng chốc "lên số" nhờ vụ cướp của giết người kinh hãi
Giang hồ đất Cảng có nhiều kẻ điên loạn, giết người không gớm tay. Minh "mộc", Phúc "sâm", hai tên cướp khét tiếng cũng nằm trong số ấy...
LTS: Cuối những năm 80, với giới giang hồ Hải Phòng, cái tên Minh “mộc” (Phạm Văn Minh) không nói lên điều gì bởi hắn “vô danh tiểu tốt”, là một thằng “cu con” không hơn không kém. Lưu manh vặt và thường bị các đại ca đá đít, bạt tai mỗi khi làm “bề trên” phật ý thế nhưng, từ khi có súng, tay vấy máu bởi một vụ giết người cướp của thì “lon” của hắn bỗng “thăng” vù vù như diều gặp gió.
Biết khó tránh khỏi tội chết nên Minh “mộc” ngày một điên cuồng, manh động và hắn càng trở lên tàn bạo hơn khi kết hợp với Phúc “sâm” (Vũ Trọng Phúc), một “đại ca” trốn trại khét tiếng đất Cảng lúc bấy giờ. Hạ thủ “con mồi” trước rồi mới ra tay cướp bóc, chỉ trong vòng chưa đầy 3 tháng, với 14 phi vụ liên tiếp, chúng đã làm cả Hải Phòng phải sống trong sự kinh hoàng.
Mãnh thú cùng đường
Dân anh chị đất Cảng đến bây giờ nhiều người vẫn coi thường Minh “mộc”. Lớn lên ở cạnh chợ Con (Lê Chân), sớm tiếp cận với dân dao búa nhưng xem ra hắn chẳng “học hỏi” được gì. To xác, mặt khá bụi bặm và thường khoác lên người những bộ quần áo hầm hố nhưng thực ra hắn lại là người nhát hơn thỏ đế. Mới gặp lần đầu thấy hắn trương quần ga, mũ cối, dép cao su, nhiều anh chị cũng ngại, nhưng khi biết thóp hắn rồi thì có chửi bới, mạt sát thậm tệ hắn vẫn cứ im thin thít, chẳng dám ho he gì.
Một giang hồ đất Cảng sống cùng thời Minh “mộc” kể, có lần giữa chợ, chơi bài “công ty hai ngón” với một anh nông dân ra chợ bán rau nhưng không may hắn bị anh này phát hiện. Lúc đầu, hắn sửng cồ, phồng mồm trợn mắt như trực ăn tươi nuốt sống đối phương khiến mọi người xung quanh sợ xanh mắt nhưng về sau, uất quá, anh nông dân mới vồ đòn gánh nhưng chưa kịp phang thì Minh “mộc” đã sụp xuống, lạy như tế sao giời.
Giang hồ đất Cảng luôn tạo nên sự khiếp sợ dù ở nơi đâu. Ảnh minh họa
Thế nên, “bôn tẩu giang hồ” Minh “mộc” chỉ có khả năng “diễn vai” ong thợ, các đàn anh chỉ bảo việc gì thì răm rắp làm theo. Tuy vậy, mỗi khi có việc lớn gì thì cũng chẳng ai muốn mượn đến hắn bởi tính nhát, hay làm hỏng việc. Chơi với lửa nhưng lại thiếu bản lĩnh, chỉ giỏi võ mồm nên Minh “mộc” bị đồng bọn cho ăn đòn suốt ngày, nhiều trận thừa sống thiếu chết.
Có lẽ nếu không cướp hụt đầu tháng 12/1989 ở Kiến An thì Minh “mộc” mãi mãi chỉ là thằng lon ton dễ sai bảo trên chiếu giang hồ, chứ không có những ngày đình đám như sau này. Vụ ấy, nổ súng xong, chưa kịp lấy xe thì thấy nhân dân ùa ra, hắn sợ nên thục mạng chạy.
Vài ngày sau, thăm dò được biết nạn nhân đã chết ngay sau phát đạn oan nghiệt ấy, Minh “mộc” đã sợ hãi đến mất ăn mất ngủ. Nhưng rồi, nghĩ là đằng nào cũng phải trả giá cho tội ác của mình, thế là hắn trượt dốc không phanh.
Phúc “sâm” thì khác. Gian manh, liều lĩnh, đâm người không chút gớm tay. Thế nên, ngày chưa sa cơ vào vòng lao lý, Phúc “sâm” là “cơn ác mộng” với những người dân ở những phố quanh phường Đổng Quốc Bình. Phật ý ai điều gì là đòi cầm dao rượt chém cho bằng được, bất kể già trẻ, gái trai. Chính thế, khi trốn trại (17 năm tù), cùng đường, “chơi” với Minh “mộc” hắn đã khoác lên người 3 tiền án, rất nhiều tiền sự.
Tụ tập đàn em đi cướp ngay sau khi trốn khỏi trại giam, Phúc “sâm” đã thề rằng, không bao giờ hắn chịu rơi vào tay công an một lần nữa, trừ khi hắn không còn tồn tại trên đời. Nhưng, lúc đó thì một mạng hắn phải đổi mấy mạng công an. Biết Minh “mộc” đang lâm vào “cảnh ngộ éo le”, sẵn sàng chó cùng cắn giậu, Phúc “sâm” đã tìm đến.
Những gã giang hồ đất Cảng "sa lưới". Ảnh minh họa
Liên minh tội ác với Phúc “sâm”, Minh “mộc” đã “học hỏi” được nhiều điều. Hắn lỳ lợm và liều lĩnh hơn mỗi khi xuống tay cướp giật. Đặc biệt, cái “đầu đất” của Minh “mộc” cũng được “nâng cấp” rất nhiều. Chỉ trong một thời gian ngắn, xoen xoét miệng rằng mình là một trí thức có tài, Minh “mộc” đã “cưa” đổ một giáo viên ở bên Uông Bí, đến khi Minh “mộc” chết cô nàng mới ngã ngửa người khi biết hắn là tên tướng cướp cực kỳ nguy hiểm.
Đi bất cứ đâu, Minh “mộc” cũng chụp kín mít trên đầu chiếc mũ bảo hiểm. Hắn đã có lý khi nghĩ rằng, công an sẽ không dám bắn hắn khi nhìn chưa rõ mặt.
Chỉ một thời gian ngắn hợp tác với nhau, chúng đã gây ra cả thảy 14 vụ cướp, không vụ nào là không có cảnh máu đổ lệ rơi, bất kể “con mồi” là nam hay nữ. Cứ bắn đã, rồi mới lục xét sau. Có lần, tập kích chiếc xe khách ngay tại Nhà hát lớn, chúng nổ súng hạ thủ lái xe như một lời răn đe rồi mới đi lục túi của hành khách. Manh động, điên cuồng đến độ ngay trong sáng mùng 1 tết, chúng cũng kéo nhau vác súng ra đường và lợi dụng tiếng pháo chúng cũng nổ súng đì đoàng để cướp giật.
Những cái chết được báo trước
Súng và áo của gã giang hồ đất Cảng Minh "mộc". Ảnh tư liệu
Chơi với nhau được ít lâu, thì Phúc “sâm” và Minh “mộc” xảy ra cãi vã, phải tách ra làm ăn riêng. Dân giang hồ kể, Minh “mộc” thường “chơi không đẹp” với Phúc “sâm” trong việc chia chác “chiến lợi phẩm” nên Phúc “sâm” từ mặt. Và, nếu không bị công an săn lùng ráo riết, cần người san sẻ “gánh nặng” đó thì Phúc “sâm” đã cho Minh “mộc” ăn đạn từ lâu lắm rồi.
Là kẻ cáo già nên cứ sau mỗi vụ cướp giết là Phúc “sâm” lại mất hút. Có nguồn tin cho rằng, Phúc “sâm” có một chiếc hang bí mật trên một quả núi mãi bên đất Quảng Ninh. Ngày chưa “chơi” với Minh “mộc” đã nhiều phen Phúc “sâm” phải ẩn náu ở đó sau mỗi lần gây án. Có lần, hắn mua lương khô và trốn biệt ở đó cả mấy tháng trời (?).
Tội ác chất chồng nên Phúc “sâm” vô cùng cảnh giác. Hắn biết, với những tội lỗi ấy, công an có thể bắn hắn bất cứ lúc nào. Chính thế, từ ngày chia tay với Minh “mộc” hắn chẳng mấy khi xuất đầu lộ diện. Ngay cả đàn em hắn, cũng rất ít khi được hắn cho gặp mặt. Cứ hết tiền tiêu sài, cần phải đi cướp thì hắn lên kế hoạch, rồi cho người thông báo với đám lâu la, đứa nào dám đi thì lúc đó hắn mới vời đến để bàn “công việc”. Tin tức về hắn bặt tăm cho đến một chiều đầu tháng 3/1990.
Đang nấu cơm chiều thì một nữ trinh sát tham gia chuyên án này nhận được tin báo Phúc “sâm” xuất hiện ở một nhà dân trên phố Lê Lợi. Bỏ việc cơm canh cho mẹ chồng, chị nhanh chóng có mặt ở khu phố đó. Và, bằng các biện pháp nghiệp vụ, chị đã khẳng định người đang nằm trên giường trong ngôi nhà mà cơ sở báo không ai khác chính là Phúc “sâm”, kẻ mà chị và các đồng đội săn tìm cả tháng trời nay. Ngay lập tức chị vội về báo cáo với cấp trên, và để mở rộng vụ án, kế hoạch bắt sống Phúc “sâm” đã được nhanh chóng vạch ra.
Thế nhưng, phục kích cả ngày hôm đó, không có một cơ hội nào để các trinh sát có thể tiếp cận đối tượng bởi hắn cứ ru rú trong nhà, chẳng chịu bước chân ra ngoài. Không thể bắt hắn ngay trong đêm đó được bởi trong nhà đông người, sẽ là rất nguy hiểm nếu các trinh sát ập vào. Trước tình hình đó, chỉ huy ban chuyên án quyết định để sáng hôm sau, khi hai vợ chồng chủ nhà đi làm vắng, đứa con họ đi học thì sẽ ra tay.
Thế nhưng, sáng hôm sau kế hoạch lại đổ vỡ bởi chẳng hiểu vì lý do gì, đứa bé lại không đến lớp.
Đại tá Nguyễn Trường Tam, khắc tinh một thời của Giang hồ đất Cảng.
Không thể để hao sức anh em, hơn nữa, vây hãm kéo dài rất có thể đối tượng sẽ nghi mà tìm đường lẩn trốn nên các trinh sát quyết định, ngay chiều hôm đó, cuộc vây bắt phải được tiến hành. Thêm một kế hoạch nữa được vạch ra và lần này, nữ trinh sát đã phát hiện ra Phúc “sâm” đã xung phong xin vào “vai chính”.
Tôi đã rất may mắn khi có trong tay những dòng hồi ký của nữ trinh sát tham gia “vai chính” này. Những suy nghĩ hay sự đấu tranh tư tưởng quyết liệt của chị trong “thời khắc lịch sử” khi tiến hành vây bắt Phúc “sâm” đã càng cụ thể hơn sự gian manh nguy hiểm của y, đồng thời một lần nữa khẳng định sự mưu trí, dũng cảm, quên mình vì nhiệm vụ của lực lượng công an là một sức mạnh phi thường.
(Còn nữa)
Mời quý độc giả của Đời sống Plus đón đọc phần tiếp theo của bài viết vào ngày mai, 31/5/2017.