Thứ sáu, 26/04/2024 | 05:33
RSS

Gửi người cũ của bạn trai: "Em đã tốn 22 năm để tìm ra anh ấy, sẽ không vì chị mà buông tay trước!"

Thứ tư, 03/05/2017, 10:41 (GMT+7)

“Em đã tốn 22 năm cuộc đời để tìm ra ra anh ấy, nên sẽ không vì điều gì chưa chắc chắn mà buông tay trước đâu chị ạ”.

Tôi đang là sinh viên năm cuối, còn người yêu đang đi làm tại một công ty phần mềm được 2 năm. Tôi là mối tình đầu của anh còn anh trước đây đã trải qua một chuyện tình dang dở với người bạn cùng khóa.

Tôi nghe nói 2 người yêu nhau say đắm từ đầu năm nhất, ra trường thì chia tay không rõ lý do. Nhưng không sao, ai mà chẳng từng có quá khứ, nhất là anh cũng đã 28 tuổi rồi.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy khuôn mặt chị ấy là lần sang giúp anh chuyển phòng. Dưới đống quần áo, tôi thấy một cái hộp và có mở ra xem vì tò mò. Ở đó có khoảng hơn 30 chiếc ảnh chụp chung giữa hai người, ghi lại khoảnh khắc từ những ngày đầu đến khi tốt nghiệp.

Tôi cũng hơi buồn và anh có giải thích "vì ôm về quê làm gì, vứt thì biết vứt đi đâu, chẳng lẽ để mặt anh phơi ngoài bãi rác, thôi thì để dưới đáy tủ, đóng kín lại không mở ra xem là được".

chuyện tình yêu1

Hồi tháng 10 năm ngoái, anh gặp lại chị trong dịp về lại trường dự lễ kỷ niệm 60 năm thành lập. Chẳng biết 2 người sau 1 buổi gặp gỡ đã ôn lại bảo nhiêu kỷ niệm, ùa về bao nhiêu tình cảm mà từ đấy tới giờ, chị luôn tồn tại trong cuộc sống của chúng tôi.

Dù có chuyện buồn, có tâm sự thầm kín hay có chuyện vui, có dịp để kỷ niệm ăn mừng, chị cũng gọi anh. Anh cũng chẳng từ chối. Tôi biết hết mọi chuyện, giận dỗi và thẳng thắn góp ý nhưng anh chỉ đáp là "giờ anh coi cô ấy như một người bạn, một người em gái, hiểu cho anh, em mới là hiện tại". Bên cạnh đó, anh vẫn yêu chiều và đối xử tốt với tôi.

Nhưng có lẽ dường như mọi chuyện đã đi quá giới hạn, hai người cùng nhau đón giao thừa vì cùng quê, cùng nhau vi vu núi đá Hà Giang, ngắm hoa tam giác mạch lúc chị bị buồn. Tôi quá bất ngờ khi biết đó là chuyến đi riêng của 2 người chứ không phải đi cùng công ty như anh nói với tôi trước đó.

Chị inbox cho anh và tôi đọc được, nội dung tin nhắn ngắn gọn nhưng vô cùng ức chế: "Em và Trang, ai quan trọng với anh hơn?". Tôi đưa thẳng cho anh và hỏi:

chuyện tình yêu2

- Này anh, ai quan trọng hơn?

- Cho đến hiện tại, em mới là người anh yêu. Em quan trọng. Còn cô ấy rất yếu đuối, nên nhiều lúc anh không dám để cố ấy 1 mình, nhưng chỉ như bạn bè.

Và anh ngập ngừng thú nhận về chuyến đi Hà Giang, xin tôi hãy bỏ qua.

Sau đó, chị hẹn gặp tôi. Có lẽ chị xem quá nhiều phim Hàn, bị ám ảnh bởi mấy câu thoại trong đấy, nên nói có bài có bản, sến súa vô cùng: "Em ạ, gặp lại anh, chị mới biết mình còn yêu anh nhiều lắm. Bọn chị đã cùng nhau trải qua 4 năm thời sinh viên, trải qua bao nhiêu buồn vui sóng gió mà em không thể hiểu hết được.

Còn em và anh ấy mới có 1 năm bên nhau thôi, em còn trẻ. Anh ấy nói anh ấy yêu em, nhưng vẫn còn tình cảm với chị. Nếu có thể...". Nước mắt chị lăn dài trên má, cứ xối xả tuôn ra. Đúng là chị yếu đuối đến thảm hại.

Tôi chỉ nói vơi chị rằng: “Em không dám hoàn toàn trách chị, bởi nếu người yêu em không mềm lòng thì chị làm gì có cơ hội. Anh ấy là người đàn ông tốt, cư xử đúng mực và yêu em. Em đã tốn 22 năm cuộc đời để tìm ra ra anh ấy, nên sẽ không vì điều gì chưa chắc chắn mà buông tay trước đâu chị ạ”.

*Tổng hợp theo NEU Confessions

L.H (T/h)
Theo Đời sống Plus