Thứ tư, 24/04/2024 | 09:29
RSS

Có một người từng yêu tôi như sinh mệnh

Thứ hai, 28/11/2016, 07:42 (GMT+7)

Khi em ngốc nghếch của tôi lên xe hoa, tôi níu kéo em đừng đi, nhưng em chỉ lắc đầu cười nhẹ, tay đưa tôi tấm thiệp hồng xinh xắn.

Em lên đại học, tôi vừa ra trường. Em ngốc nghếch của tôi vẫn mòn mỏi đợi tôi ngần ấy năm mặc dù không có một lời hứa hẹn nào.

Em ngốc nghếch của tôi xuất hiện đúng lúc khi tôi bế tắc trong cuộc sống, em nắm lấy tay tôi và chỉ im lặng cạnh bên. Em không oán than tôi một lời, dù chỉ là một lời thôi.

Ngày...
Em bước sang tuổi 20, cái tuổi xinh đẹp nhất của một đời con gái. Tôi đã giết đi sinh linh bé bỏng trong em, của em và cũng là của tôi.

Em đau đớn, mệt nhoài lên chùa ở một tháng. Bố mẹ em lo lắng đi tìm khắp nơi, tôi biết nhưng tôi hèn nhát chỉ im lặng.

Ngày...
Em nhận được học bổng sang Nhật, tôi bảo em đừng đi, ở lại với anh. Em gật đầu không chút đắn đo. Em cười nhưng ánh mắt đượm buồn: “Em đâu có định xa anh”.

Ngày... 
Em đứng lặng nhìn tôi ôm cô gái khác, em quay lưng đi. Tôi không chạy theo vì cô gái trong lòng đang níu tôi lại.

em ngốc nghếch

Em ngốc nghếch từng yêu tôi như sinh mệnh. Ảnh minh họa

Ngày... 
Em lên xe hoa. Tôi lại bảo: “Em đừng đi”. Em chỉ lắc đầu cười nhẹ, tay đưa tôi tấm thiệp hồng xinh xắn.

Ngày...
Em làm mẹ, tôi sang thăm. Lần đầu tiên tôi thấy em cười hạnh phúc. Chồng em ngay bên cạnh vuốt ve, che chở em. Tôi cũng yên tâm phần nào.

Ngày...
Em lạc mất con. Chồng em thay đổi, một tên vũ phu ngự trị trong con người hắn thức dậy. Em bị hắn hành hạ. Tôi đau.

Ngày...
Em ly hôn. Tôi làm luật sư cho em. Tôi vừa mừng lại vừa buồn cho em tuy nhiên, tôi mừng là nhiều hơn. 

Ngày...
Em mê man. Tôi đếm được từng nhịp tim của em. Em bảo tôi về nhà em, trong ngay tủ có một hộp gỗ, đó là tất cả của em. Trong đó toàn hình của tôi và em những ngày tháng xưa cũ. 

Ngày… 
Em cười. Nụ cười nhạt dần, nhạt đần rồi vụt tắt. Em đi, đi mãi... Trời đông rồi. Tôi chỉ còn biết nhớ em trong những sai lầm của mình. Trong kí ức của tôi, khuôn mặt em ngập tràn nước mắt.

25 tuổi, em ngốc nghếch đã đi về đâu bỏ lại tôi chốn này. Hà Nội trời lạnh lắm em ơi, em ở đấy hạnh phúc chứ? Nếu nhớ anh xin em hãy làm ơn quay về với anh dù là trong giấc mơ thôi.

Câu chuyện được chia sẻ trên NEU Confessions

T. N (T/h)
Theo Đời sống Plus